Thậm chí trong phút chốc, cô quên mất phải hít thở như thế nào.
Cho đến khi người đàn ông buông tay ra, kết thúc cái ôm, lùi về sau nửa mét.
Kỷ Ninh hoảng hốt, luống cuống, không dám nhìn vào mắt anh, sờ tay lên mũi rồi mới nói: "Em… Em nói là tờ báo… Chẳng phải lúc trước quay cảnh phá án trong 《Tội Lỗi Vô Danh》 ở đây sao? Là cảnh tìm ra được hung thủ thực sự nhờ vào dấu chân trên tờ báo…"
"…………"
Người đàn ông nhíu mày sâu hơn, cuối cùng sau khi cô nói hết mọi thứ thì hàng lông mày đã xoắn thành nút thắt.
Cô nuốt nước miếng, định sửa sai nhưng lại không biết nói gì cho ổn, "Nhưng mà, cái đó, lúc nãy trong hoàn cảnh đó, cái ôm cũng rất…"
Kỷ Thời Diễn quay đầu lại, "Tờ báo ở đâu?"
Đề tài bị thay đổi, Kỷ Ninh vội vàng đi theo, duỗi tay ra, "Được treo bên ngoài căn nhà đó."
Anh nhìn chằm chằm một hồi, có lẽ cũng muốn cứu vãn bầu không khí, lúc này mới xoay người lại nói: "Trước đây đoàn làm phim quay xong phân cảnh đã mang đạo cụ về, có lẽ chỉ cầm lấy miếng lót nên thành ra bị gió thổi đi."
Kỷ Ninh gật đầu mạnh, "Đúng, anh nói đúng."
Sau một lúc, thuyền tiếp tục chạy. Có một cơn gió nóng thổi qua dưới ánh nắng chói lóa, cô phát hiện anh lắc đầu và khẽ cười, không biết đang cười cái gì.
"Sao vậy?"
"Không có gì."
"Chẳng qua cảm thấy…" Nói tới đây, Kỷ Thời Diễn lại im bặt, không nói nữa.
Có một tia sáng yếu ớt chiếu vào mũi thuyền, đong đưa theo sóng nước ở đằng xa.
Sau khi xuống thuyền, hai người tìm kiếm một quán ăn sáng. Ông chủ quán trông có vẻ hiền lành.
Kỷ Ninh thấy các cô ấy nặn bánh bao rất thú vị nên đi tới gần hỏi: "Tôi có thể thử không?"
"Được chứ, tôi dạy cho cô."
Bà chủ quán đưa nước rửa tay tới, "Cô rửa tay trước đi."
Rửa tay xong, Kỷ Ninh cầm bột lên, học theo phương pháp nhào bột của bà chủ quán, bỏ nhân vào, sau đó bóp lại.
Đây là lần đầu cô học làm bánh bao, bên cạnh lại là bậc thầy lão luyện. Khi đem so sánh, mấy cái bánh bao mà cô nặn trông rất trẻ con, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Kỷ Ninh thầm nghĩ nếu không thể làm một cái đẹp nhất, vậy thì làm một cái đáng yêu nhất, "Có thể trang trí cho nó không?"
Quả nhiên có thể, ông chủ quán lấy khuôn đúc ra, "Ở đây có mũi heo và sừng dê, cô xem cô muốn làm gì."
Làm hơn nửa tiếng, dán mắt và mũi heo lên, rồi lại dán thêm mấy cái sừng dê, lúc này Kỷ Ninh mới xong việc.
Lúc cô bận làm bánh, Kỷ Thời Diễn cũng không hề nghỉ ngơi. Gọi đồ ăn sáng xong, anh lại làm nước ép trái cây. Lúc Kỷ Ninh ngồi vào bàn, hai ly nước trái cây cũng được bưng ra.
Chẳng bao lâu sau, bánh bao đã được hấp xong. Mở vỉ hấp ra, đập vào mắt là các tác phẩm nghệ thuật với hình thù quái lạ của cô.
Kỷ Ninh cũng bật cười, thấy Kỷ Thời Diễn cầm đũa lên định gắp mấy cái cô làm thì vội vàng cản lại, "Đừng đừng đừng, anh ăn cái khác đi, cái này là do em làm."
Ai ngờ người đàn ông thản nhiên ngẩng đầu lên, "Nhân gì?"
Cô hơi ngạc nhiên, "Đậu đỏ hoặc là trứng sữa, hình như là vậy."
"Những cái khác thì sao?" Anh chỉ vào mấy cái bánh đẹp mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!