Hai sinh viên nam ném phấn vào đầu Kỷ Ninh sững sờ trong giây lát. Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn bọn họ.
Hai người đó không nói câu gì, trông giống như muốn giả chết, hoặc cho rằng Kỷ Thời Diễn kêu bọn họ ra ngoài ném chỉ là nói đùa mà thôi, dù sao hồi nhỏ ai chẳng từng bị giáo viên hù dọa. Giáo viên nói "Đi ra ngoài ngủ" nhưng chẳng ai thực sự đi ra ngoài ngủ.
Nhưng sau một lúc im lặng ngắn ngủi, người trên bục giảng gập bìa sách cứng lại, nhắc nhở: "Thu dọn xong có thể đi ra ngoài. Chỗ tôi còn năm hộp phấn, không ném hết thì không được dừng."
Một trong hai sinh viên nam đó khiếp sợ, khẽ hỏi: "Làm thật sao?"
"Nếu không thì sao?" Kỷ Thời Diễn lạnh lùng hỏi ngược lại: "Cậu lấy phấn ném người ta là giả hả?"
Bên trong giảng đường vang lên tiếng xì xào.
"Anh ấy đang bảo vệ Kỷ Ninh hả?"
"Có phải bọn họ đã công khai là người yêu không? Nhưng chẳng phải nói là diễn sao?"
"Nghĩ nhiều quá rồi. Lần đầu gặp mặt, giáo viên muốn ra oai, giết gà dọa khỉ mà thôi. Kỷ Thời Diễn vốn dĩ rất nghiêm khắc, không thì cũng không đi đến bước này."
Hai sinh viên nam miễn cưỡng đi đến cửa. Kỷ Thời Diễn cũng không đùa với bọn họ, gọi bọn họ quay trở lại, bảo bọn họ cầm hết năm hộp phấn trên bục giảng ra ngoài chơi.
Không phải thích chơi lắm sao?
Kỷ Ninh nhìn theo hai sinh viên nam đi ra khỏi lớp, cảm thấy Nặc Nặc đang ấn gì đó trên điện thoại, vừa cúi đầu xuống thì phát hiện Nặc Nặc chuyển một dòng chữ lớn gõ trên điện thoại qua.——
Em yêu Kỷ Thời Diễn cả đời!!!
"…"
Kỷ Ninh nghẹn lời, sau đó đẩy điện thoại về, ra hiệu Nặc Nặc nghiêm túc chút đi, dù sao hôm nay Kỷ Thời Diễn trông rất nghiêm túc.
Sau khi chấn chỉnh kỷ luật, trong lớp bỗng im lặng lại, không còn tiếng xì xào bàn tán nữa, chăm chú lắng nghe Kỷ Thời Diễn giảng bài và ghi ghép.
Dù sao cũng là diễn viên đạt được nhiều giải thưởng lớn, có thể dạy một tiết cho mọi người đã là cơ hội ngàn năm có một. Trong đó không chỉ có lý thuyết, mà còn truyền đạt các kỹ năng chuyên môn từ kinh nghiệm bản thân.
Dĩ nhiên Kỷ Ninh cũng ghi nhớ, nghe thấy người đàn ông nói "Kỹ năng diễn xuất là linh hồn của diễn viên, nền tảng lời thoại là máu thịt, nắm bắt tiết tấu là khung xương, đó là bộ ba không thể thiếu để trở thành diễn viên xuất sắc" thì hơi thất thần.
Thật là kỳ diệu. Cô đã từng nghe nói anh có yêu cầu cao với bản thân trong một bài phỏng vấn, bây giờ lại được nghe anh nói thêm lần nữa trong lớp, có một loại cảm giác thời gian đang xen vào nhau.
Đôi khi số phận này thật kỳ diệu, đẩy ngôi sao không thể với tới mà mình từng trông mong tới trước mặt mình.
Hai tiếng học nhanh chóng kết thúc. Ngay lúc chuông reo tan học vang lên, Kỷ Ninh còn nghe thấy âm thanh tiếc nuối của mọi người xung quanh không nỡ kết thúc.
Tất nhiên, mọi người đã học hai tiếng, hai sinh viên nam kia cũng đứng ở ngoài hai tiếng.
Lúc Kỷ Thời Diễn ra khỏi lớp, khuôn mặt của hai sinh viên nam đã phờ phạc, ủ rũ, không nhấc tay lên nổi. Thấy anh đi ra, bọn họ nhanh chóng bẻ mấy viên phấn cuối cùng, sau đó ném vào người đối phương.
Kỷ Thời Diễn thấy những viên phấn chất thành núi dưới chân bọn họ, "Có biết lát nữa phải làm gì không?"
"Dạ biết, dạ biết!" Hai sinh viên nam xun xoe, "Tụi em sẽ quét dọn sạch chỗ này, quét hai lần, lau một lần. Tụi em cũng sẽ dọn dẹp lớp học!"
Người đàn ông gật đầu, nhưng không nói gì.
Hai sinh viên nam đó trố mắt nhìn nhau, suy nghĩ tại sao vẫn chưa cho bọn họ đi…
Vì vậy có một người lại vội vàng nhận sai: "Xin lỗi thầy Kỷ, tụi em biết lỗi rồi."
Kỷ Thời Diễn nghiêng đầu nhìn thấy Kỷ Ninh đi ra, lại lạnh nhạt hỏi bọn họ: "Nên xin lỗi ai?"
"Xin lỗi Kỷ Ninh, xin lỗi! Tôi sẽ không lấy phấn ném cô nữa, mặc dù sau này có thể không còn cơ hội này nữa… Tôi về nhà sẽ ngừng theo dõi tài khoản anti cô, sau đó quảng bá "Hoa Hồng" giúp cô. Tôi sẽ dán poster của cô lên bảng triển lãm trong trường chúng ta!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!