Chương 7: (Vô Đề)

14.

Ngoại trừ thời gian chăm chỉ kiếm điểm, Kỷ Dự Châu thường cảm thấy mình chẳng có việc gì để làm vào lúc rảnh rỗi.

"Lâm Sơ Duệ, chỗ này buồn c.h.ế. t được, mười năm qua cô sống kiểu gì vậy?"

Tôi liếc nhìn Kỷ Dự Châu đang nhàm chán rồi bình tĩnh nói: "Tôi đọc sách và làm bài tập. Nếu anh muốn, tôi có thể cho mượn."

"Hơn nữa, nơi này không buồn như anh nghĩ đâu. Trong làng có rất nhiều hoạt động giải trí cho trẻ con, không chỉ có câu cá, bắt côn trùng, thả diều, nhặt trứng chim, ném đá, v.v… Nếu anh muốn, có thể nhờ bọn nhỏ dẫn đi chơi."

Kỷ Dự Châu tỏ vẻ không mấy hứng thú: "Thôi, ai lại đi chơi với lũ nhóc đầu còn chưa mọc đủ tóc chứ."

Tôi: "…Tốt nhất là anh nên như vậy."

Thật lòng mà nói, có một số người đầu óc cũng chẳng hơn tụi nhóc bao nhiêu.

"…..

"Khi tôi và Kỷ Dự Châu đi nhổ lạc từ đồng về, tình cờ gặp đám con trai đang tụ tập, không rõ đang bày trò gì. Thấy tôi, tụi nhỏ lập tức cười rạng rỡ chào:"Chị Duệ Duệ!

"Nhưng khi trông thấy Kỷ Dự Châu bên cạnh, vẻ mặt chúng lại trở nên rụt rè. Tôi cong mắt, nhẹ nhàng hỏi:"Mấy đứa đang chơi gì vậy?"

Hầu hết tụi nhỏ chỉ tầm bảy, tám tuổi, lớn nhất cũng chỉ khoảng mười, đúng độ tuổi thích chơi đùa. Một đứa giơ chiếc ná cao su ra, hơi ngại ngùng nói:

"Tụi em thi xem ai b.ắ. n vỡ chai trước. Ai thắng thì được cả nhóm mua cho một gói mì."

Tôi suy nghĩ rồi quay sang hỏi Kỷ Dự Châu: "Thử không?"

Kỷ Dự Châu liếc nhìn chiếc chai nhựa cách đó mười mét, định quay mặt làm lơ, nhưng chẳng biết nghĩ gì lại nói: "Được thôi."

Anh nhận lấy chiếc ná cao su từ tụi nhỏ rồi ngắm nghía rất kỹ.

"Lâm Sơ Duệ, bóc cho tôi ít đậu phộng."

Tôi: "?"

Một suy đoán táo bạo lóe lên trong đầu tôi: "Anh không định dùng đậu phộng…

"Anh ta lơ đãng ngân nga, nhặt lấy vài hạt đậu phộng tôi vừa bóc vỏ, nhét vào túi, rồi giương ná nhắm vào chiếc chai, từ từ kéo dây cao su ra. Ánh mắt tôi bất giác dừng lại ở vẻ mặt tập trung của anh, rồi trượt xuống bàn tay gân guốc. Ngón tay thon dài, đầu ngón sạch sẽ, gân tay nổi rõ vì dùng sức – trông cực kỳ mạnh mẽ. Khi tôi còn đang thắc mắc không biết Kỷ Dự Châu có làm được không… Một hạt đậu phộng theo cú giật của anh ta b.ắ. n vút ra ngoài – Một khung cảnh"tuyệt đẹp

"lướt qua trước mắt tôi. Tôi:"……

"Tụi nhỏ nhìn nhau, rồi cùng cúi đầu đầy thấu hiểu. Tôi cố nhịn cười, sợ cười ra tiếng sẽ phá hỏng không khí. Phản ứng của Kỷ Dự Châu điềm tĩnh hơn tôi tưởng. Anh ta nhét thêm một hạt đậu phộng khác vào túi đạn, lại nhắm. Lần này, hạt đậu bay vèo trong gió, nảy thẳng về phía cái chai. Bộp! Cú va chạm mạnh đến nỗi nắp chai nhựa bay tung, chai lăn lóc mấy vòng mới dừng lại. Không khí lặng đi trong vài giây. Kỷ Dự Châu nhướn mày đầy hài lòng, có vẻ càng lúc càng hứng thú."Đặt cái gì xa hơn đi, cái này dễ quá."

Sau ngày hôm đó, Kỷ Dự Châu có thêm một vài "fan nhí" luôn bám theo anh.

Lúc rảnh rỗi, mấy đứa nhỏ thường kéo anh đi chơi cùng.

Kỷ Dự Châu thật sự rất phiền.

Lần nào anh cũng tỏ ra mất kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn để mặc bọn nhỏ lôi kéo anh tham gia mấy trò nghịch ngợm của tụi nó.

Còn về Tiểu Đào.

Có lẽ vì con bé là con gái, nên anh kiên nhẫn với nó hơn một chút, thậm chí còn cưng chiều hơn một chút.

Ví dụ như bây giờ.

Tiểu Đào bắt Kỷ Dự Châu ngồi xổm xuống, dùng đôi tay nhỏ bé nghịch mái tóc đen mềm của anh một hồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!