4.
"Trong tủ lạnh chẳng có gì để ăn cả."
Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, động tác lục lọi của cậu ta bỗng khựng lại.
Nguyễn Thị Thu Hiền
Có lẽ không ngờ bị bắt quả tang giữa đêm, anh đứng yên bất động trong vài giây.
Rồi, sau một khoảng lặng, anh quay lại, nhìn tôi chằm chằm, trên môi là một nụ cười giễu cợt.
"Nếu bọn chuột mà tới cái nơi xập xệ này của cô, chắc chúng cũng phải bỏ chạy giữa đêm mất."
Dứt lời, anh ta làm bộ định quay về phòng.
Tôi đột nhiên lên tiếng:
"Nếu anh không thích ở đây thì vẫn có cách để rời đi sớm."
Kỷ Dự Châu khựng lại: "Ý cô là gì?"
"Hệ thống tính điểm," tôi nói. "Anh sẽ được cộng điểm mỗi khi nấu ăn, dọn dẹp, hay làm đồng áng. Đủ 100 điểm, anh được rời đi. Còn nếu không, thì phải ở lại đây đến hết kỳ nghỉ hè."
Theo lời chú Kỷ, ông không mong cậu con trai cứng đầu của mình có thể thay đổi quá nhiều sau mùa hè này, nhưng ít nhất phải học được một bài học đáng giá.
Kỷ Dự Châu cụp mắt, khẽ cười lạnh:
"Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?"
"Anh đâu có lựa chọn nào khác."
Tôi đáp một cách bình thản:
"Anh tự biết điều đó. Nếu không, anh đã không chịu đựng đến giờ này, lại còn lén mò ra tìm đồ ăn giữa đêm."
Kỷ Dự Châu im lặng.
Một lúc sau, anh như cười vì tức tối, khẽ rít lên:
"Ông đúng là tàn nhẫn, lão già khốn kiếp…"
Rõ ràng…
Anh đã đồng ý thỏa hiệp.
5.
Sáng hôm sau, Kỷ Dự Châu bị tôi lôi dậy khỏi giường.
Cuối cùng, anh ta cũng lê được ra ngoài với mái tóc hơi xoăn rối bù và khuôn mặt lạnh đến mức đủ để g.i.ế. c người bằng ánh mắt, tràn đầy oán khí.
Sau đó, dưới ánh mắt sững sờ của bà nội, anh ta mặt không cảm xúc ăn liền hai bát cháo đậu xanh, ba cái bánh bao, nửa đĩa bánh bí ngô và một quả trứng luộc.
Ăn xong, tôi gọi anh ta, vốn đang định về phòng ngủ trưa.
"Đi với tôi, tôi sẽ dẫn anh đi cho lợn ăn."
Cơn buồn ngủ trong mắt Kỷ Dự Châu lập tức biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!