Chương 2: (Vô Đề)

2.

Tối hôm đó, bà nội cẩn thận chuẩn bị một bàn đầy món ngon để đón tiếp Kỷ Dự Châu.

Nhưng có lẽ để tỏ thái độ phản kháng, cậu ta nhất quyết không chịu ăn.

Bên ngoài cánh cửa đóng kín, tôi lạnh lùng nói với bà nội đang kiên nhẫn dỗ dành:

"Bà ơi, nếu cậu ta không muốn ăn thì cứ kệ cậu ta."

Gương mặt bà đầy lo lắng: "Thằng bé đang tuổi lớn, bỏ bữa là đêm nay đói mất…"

"Tối đói thì cho đói."

Cậu ta muốn thế mà.

Trước khi đi ngủ, Tiểu Đào – cô bé hàng xóm – mang sang cho tôi một chiếc gối nhỏ.

"Chị Duệ Duệ, tối nay cho em ngủ cùng chị nhé."

Tôi nhìn con bé leo lên giường, nằm xuống thoải mái như thể đã quen từ lâu. Nó bỗng trầm ngâm rồi hỏi, giọng đầy tò mò:

Nguyễn Thị Thu Hiền

"Chị ơi, anh trai đó sẽ ở đây với tụi mình bao lâu nữa?"

Tôi nhướng mày: "Em muốn ảnh ở lại lâu hơn hay đi càng sớm càng tốt?"

Tiểu Đào cúi mắt, nhỏ giọng: "Lâu quá rồi…"

"Hả?"

Nó thì thầm, giọng nhẹ như gió: "Ý em là… không cần ở lâu quá, chỉ cần đi nhanh hơn một chút."

"Em ghét anh ta à?"

Tiểu Đào lắc đầu: "Không ạ. Nhưng mà… anh ấy nhìn dữ quá, có anh ấy ở đây em không dám sang chơi với chị."

Nói rồi, như sợ mình lỡ lời, nó khẽ thì thầm:

"Chị ơi, thật ra… anh ấy là anh trai đẹp nhất mà em từng thấy."

"Giá như… anh ấy dịu dàng hơn một chút thôi."

3.

Kỷ Dự Châu vẫn kiên quyết không chịu ăn.

Cứ như thể anh ta đang tham gia một cuộc chiến thầm lặng với cha Kỷ theo cách riêng của mình.

Bà ngoại thì lo sốt vó nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn.

"Sơ Duệ, con qua khuyên nhủ nó đi. Hai đứa cùng tuổi, chắc sẽ có chuyện để nói. Không thể để tình trạng này kéo dài mãi được."

Tôi quay sang hỏi bà:

"Bà ơi, hồi nhỏ con mà dở chứng, bà có chiều theo con không hay mặc kệ?"

Bà không do dự đáp ngay: "Không có chuyện đó, từ bé đến giờ con luôn là đứa biết điều nhất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!