Ngoại Truyện:
Sau kỳ nghỉ hè, Kỷ Dự Châu bắt đầu ép mình quên đi tất cả những gì đã trải qua trong hai tháng đó.
Anh không muốn phải dây dưa với mấy bà già lắm lời, bọn trẻ con hỗn láo và…
Cái người tàn nhẫn đó.
Anh không hiểu vì sao cô lại cứ khăng khăng muốn vạch rõ ranh giới giữa hai người.
Rõ ràng anh đã từ bỏ mọi đặc quyền của mình, cố gắng thay đổi, học cách điều chỉnh bản thân.
Trước khi rời đi, anh còn giúp ông chủ sửa máy tính ở siêu thị. Việc lẽ ra chỉ mất vài phút, anh cố tình kéo dài cả tiếng đồng hồ, rồi lừa được gần hai trăm tệ bằng mấy trò mánh khóe vặt.
Đó là lần đầu tiên trong đời anh phải tự bỏ công kiếm tiền – chỉ để chuẩn bị quà chia tay cho bọn họ.
Chiếc khăn đó thật ra không hề rẻ. Dù mua trái mùa, anh vẫn phải trả một khoản kha khá vì chất liệu và đường may đều rất tốt.
Anh có mục đích riêng.
Anh hy vọng đến mùa đông, khi Lâm Sơ Duệ quàng khăn lên cổ, cô sẽ nhớ đến anh.
Đây là lần đầu tiên anh đối xử thật lòng với một cô gái như thế. Nhưng không ngờ, cô lại chẳng hề trân trọng, còn lạnh nhạt, giữ khoảng cách.
Sau khi trở về, anh cứ mãi nghĩ về chuyện đó.
Phải chăng ngay từ đầu, Lâm Sơ Duệ chẳng hề thích anh? Cô chỉ vì Kỷ Trường Phong mà tỏ ra thân thiện, rồi đến khi cần thì lạnh lùng gạt anh sang một bên?
Nếu vậy, tốt nhất là đừng nghĩ tới cô nữa.
Anh cũng có lòng tự trọng.
Thực ra thì… cũng không đến mức quá khó khăn.
Anh vẫn ổn trong một hai tháng sau đó.
Cho đến ngày sinh nhật.
Hôm đó có rất nhiều người đến chúc mừng anh. Anh ngồi giữa đám đông, xung quanh toàn là người quen, nhưng lại chẳng thấy vui chút nào.
Anh uống rất nhiều, say mèm, và không còn nhớ nổi những gì xảy ra sau đó.
Khi tỉnh dậy, người anh trai tốt của anh nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Anh ta kể lại — rằng đêm đó, anh đã gọi điện cho ai đó suốt hai tiếng đồng hồ, mắt đỏ hoe. Lần đầu tiên thấy anh sa sút đến mức đó.
Cuối cùng, anh cũng phải thừa nhận.
Anh đúng là một thằng thảm hại.
Anh thực sự nhớ cô ấy.
Anh nhắm mắt, nghiến răng: "Biến đi."
Nguyễn Thị Thu Hiền
"(Tình yêu)" – "Tôi cứ tưởng suốt kỳ nghỉ hè không liên lạc được với cậu là do bận gì lắm… hóa ra là đang diễn vở bi kịch tình cảm quê mùa à?"
Sau khi trở lại, anh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng hiểu ra một vài chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!