-Cô dạo này bớt lùn rùi nhỉ
-Hoàng Thiên chọc nhỏ. Giang khẽ lườm Hoàng Thiên
-cậu vẫn còn cái tính nói xóc người khac hả, muins chết hok?
-mún
Nhỏ lao ra rượt theo đánh Hoàng Thiên. Cả hai cảm nhận ra rằng , đã thoải mái hơn trước, hok còn khổ đau như trước, không còn oán hận, hok còn luyến tiết....
Rầm !!! Nhỏ đụng phải một người
Ngước lên nhìn nhỏ nhận ra đó là một người
-mà
-ai
-cũng
-bik
-là
-ai
-đấy
-Hoàng Tử!!!
-Nhỏ ngạc nhiên, nước mắt cũng tự nhiên tuôn trào
-ngốc! hok định ngồi đó khóc chứ
-hok, hok
-nhỏ đưa tay lau nước mắt
-em hok sao
-nhỏ nói rồi đứng dậy
sau bữa ăn nhỏ cùng Hoàng Tử đi dạo ...... Nhỏ sợ, sợ mình sẽ hok cầm lòng được..............
-Anh thấy em đã tốt hơn rất nhiều
-uk
-Em đã có thể đối xử bình thường với Hoàng Thiên
-vâng
-Em, chẳng lẽ em hok có gì để nói với anh
-Hoàng Tử quay sang cầm lấy vai nhỏ nhìn thẳng vào mắt nhỏ. Nhỏ lảng tránh nhìn đi hướng khác
-Thôi được rồi
-Hoàng Tử bất lực , buông nhỏ ra, Hoàng Tử chợt thấy đau nhói................
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!