Lục Hi Cảnh quả nhiên tìm thấy Phương Tứ đang ngủ ngon lành trong nhà kính.
Anh bước tới và cúi xuống, nhẫn tâm nhéo cái mũi nhỏ của Phương Tứ, nhưng khi nhìn thấy cậu nhíu mày thì lại mềm lòng, bàn tay to chuyển dời đến đôi má phúng phính trên gương mặt Omega.
Cho tới tận khi, hai bên má bị nhéo đến đỏ bừng thì Phương Tứ mới thức dậy.
"…… Tiên sinh?
"Phương Tứ mở đôi mắt nhập nhèm của mình ra, vừa nhìn thấy Lục Hi Cảnh liền vòng tay muốn ôm lấy anh. Lục Hi Cảnh cũng thuận theo ôm lấy cậu, nhưng không nhịn được còn nhéo nhéo hai cái lên mông cậu."A! Đau quá……" Phương Tứ lập tức bị nhéo tỉnh, nhưng cậu lại chưa bao giờ biết giận dỗi với Lục Hi Cảnh, nên đã vùi mặt vào vai Alpha rồi ngoan ngoãn xin lỗi,
"Tiên sinh, em xin lỗi. Em sai rồi. Nếu anh còn tức giận thì cứ nhéo em đi." Nói xong còn vặn vẹo mông.
Nhưng Lục Hi Cảnh lại không nhéo cậu, chỉ bất đắc dĩ thở dài: "Em không sai, là anh sai."
"Dạ?" Phương Tứ ngẩng đầu nhìn Lục Hi Cảnh, chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ khó hiểu.
"Là do anh làm chưa đủ, cho nên em mới không tin anh.
"Lục Hi Cảnh nhẹ nhàng hôn xuống mí mắt mềm mại của Phương Tứ, bày tỏ lời xin lỗi chân thành của mình. Phương Tứ:??? Đủ rồi đủ rồi. Đủ mấy trăm triệu lần luôn rồi. Lục Hi Cảnh mở chiếc bánh kem nhỏ đang đặt ở trên bàn trà ra và nói:"Trưa nay em ăn rất ít đúng không?"
"Tiên sinh quả nhiên thật lợi hại!"
Phương Tứ ngạc nhiên nhìn về phía anh, trên mặt tràn ngập mấy chữ: Sao anh lại biết?!
"Anh biết hết đấy…… Em có đói bụng không? Em cứ ăn tạm cái này trước đi." Lục Hi Cảnh đẩy chiếc bánh kem nhỏ đến trước mặt Phương Tứ, lại nhân cơ hội này dậy dỗ cậu, "Không có anh ở đây liền không chịu ngoan ngoãn ăn cơm, ai dạy em thế hả? Hả?"
"Tiên sinh, em xin lỗi ạ."
Phương Tứ vẫn như thói quen thường ngày tự chủ động nhận lỗi về phía mình, thậm chí cậu còn vô thức làm nũng theo bản năng.
"Còn nữa, không được chạy lung tung, vừa rồi anh không tìm thấy em đâu. Em không biết anh đã cảm thấy hoảng sợ cỡ nào." Lục Hi Cảnh hiếm khi biểu lộ thẳng ra tâm tình của mình, đã thế còn học Phương Tứ yếu ớt vùi đầu vào vai cậu.
Phương Tứ lập tức bị mềm lòng đến mức rối tinh rối mù, "Em xin lỗi……"
"Vậy thì anh cài một thiết bị theo dõi trên người em được không?
"Lục Hi Cảnh nhân tiện rèn sắt khi còn nóng, nói thẳng ra mục đích chính của mình. Phương Tứ đang há miệng thật lớn ăn bánh kem, chẳng thèm để ý, gật gật đầu:"Được ạ."
"Không cảm thấy anh đang xâm phạm quyền riêng tư của em sao?" Lục Hi Cảnh quan sát vẻ mặt của Phương Tứ.
"Vâng ạ." Phương Tứ vẫn gật đầu như mọi khi, đối với cậu tiên sinh muốn làm gì thì đều luôn có lý do của anh.
"……Vậy nếu anh đọc nhật ký của em thì sao?
"Lục Hi Cảnh nắm lấy cơ hội, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Phương Tứ lập tức buông cái thìa xuống nhìn về phía Lục Hi Cảnh, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, môi run run:"Tiên, tiên sinh……"
"Bé yêu, anh xin lỗi.
"Lục Hi Cảnh nhìn bộ dạng cậu lúc này liền cảm thấy đau lòng. Nhưng vì để có thể nhổ cái gai trong lòng Phương Tứ, anh vẫn lấy cuốn sổ nhỏ có bìa hình hoa hướng dương từ trong túi áo khoác ra."Ngày đó, sau khi trở lại khách sạn vào lúc rạng sáng, anh đã vô tình nhìn thấy…..
"Lục Hi Cảnh nhẹ xoa mí mắt Phương Tứ. Hốc mắt phiếm hồng như đang đâm xuyên vào tim anh khiên nó vừa đau lại vừa xót,"Bé yêu, em đừng khóc."
Phương Tứ há miệng thở dốc, giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
"Trong đó đều viết về anh, chính vì thế cũng nên để anh xem đúng không?" Lục Hi Cảnh nhỏ giọng lừa gạt,
"Nếu anh không đọc được thì cũng không biết em lại thích anh như vậy. Vì sao em lại không nói cho anh biết?"
"…… Tại anh ghét em, nên em không dám……" Phương Tứ nghẹn ngào mở miệng, xoay mặt đi, không thèm nhìn Lục Hi Cảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!