Chương 34: (Vô Đề)

"Lục tiên sinh, em dọn về đó thì không thích hợp lắm đâu.

Người ngài yêu sẽ hiểu lầm mất……" Phương Tứ do dự một chút, vẫn cố gắng nhắc nhở Lục Hi Cảnh một cách uyển chuyển.

"Người tôi yêu?" Lục Hi Cảnh có chút khó hiểu.

Người tôi yêu còn không phải là em sao?

"Chính là Liên Hạo tiên sinh đó ạ." Phương Tứ giả vờ tỏ vẻ không bận tâm, thậm chí còn hào phòng nở một nụ cười.

"Liên Hạo là ai?" Lục Hi Cảnh lần này thật sự đã quên mất.

"……" Phương Tứ á khẩu, không nói được lời nào.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hi Cảnh, phát hiện anh giống như thật sự đã quên người này là ai.

"À thì……Chính là vị Omega xinh đẹp mà năm ngoái ngài đã đưa về đó." Phương Tứ thật cẩn thận thăm dò, "Lúc trước ngài còn có vẻ rất thích cậu ấy……"

"Sao tôi lại có thể thích cậu ta chứ?" Lục Hi Cảnh nhíu mày, hoàn toàn không biết tại sao Phương Tứ lại nói như vậy.

Phương Tứ trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Vì sao em lại nghĩ như thế?" Trực giác của Lục Hi Cảnh nói cho anh biết mình cần phải tìm hiểu sâu vấn đề này.

Phương Tứ yên lặng bưng ly nước lên che khuất vẻ mặt ngốc nghếch không thể kiềm chế nổi của chính mình, nói nhỏ: "…… Em thấy ngài rất quan tâm cậu ấy, thế nên……"

"Không phải tôi còn quan tâm em hơn cả vậy à? Sao lại không nói tôi thích em chứ hả?" Lục Hi Cảnh khó hiểu hỏi.

"Khụ……" Phương Tứ lại lần nữa bị sặc

Tại sao hôm nay lại có cảm giác tiên sinh nói chuyện có vẻ……thẳng thắn như vậy chứ?

"Không dám, không dám! Thực xin lỗi, Lục tiên sinh, là em nói hươu nói vượn.

Em sai rồi……" Phương Tứ chân thành xin lỗi.

Tiên sinh là người tốt, anh ấy quan tâm ai quả thật cũng không nhất định là do anh ấy thích người đó.

Lúc đó là do mình tin vào lời nói một phía của Liên Hạo, chỉ lo trốn tránh hiện thực, hoàn toàn không có đi kiểm chứng sự thật, nên mới sinh ra hiểu lầm như vậy.

Đây quả thực là do mình sai.

"Em có thể dám mà." Lục Hi Cảnh nói một cách thong thả ung dung, rồi nhìn về phía Phương Tứ bằng ánh mắt ẩn chứa nồng nhiệt và quyến rũ.

Không cẩn thận chạm vào tầm mắt Alpha ngồi đối diện, mặt Phương Tứ lập tức trở nên ửng đỏ.

……

Cuối cùng, Lục Hi Cảnh không thèm quan tâm tới ý kiến của Phương Tứ ý trực tiếp đưa người về khách sạn.

Trong phòng tổng thống cũng có thêm vài bộ quần áo mới tinh phù hợp với kích cỡ của Phương Tứ.

Còn Lục Hi Cảnh thì ngồi máy bay quay về công ty tăng ca.

Quả nhiên là cuối năm, anh vẫn bận rội như mọi khi.

Phương Tứ hơi sững sờ ngồi thụp xuống mép giường.

Lời Lục Hi Cảnh nói vẫn luôn xoay quanh ở trong đầu cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!