Bác sĩ gia đình đã chờ sẵn ở biệt thự từ sáng sớm.
Lautner đã ra nước ngoài, người tới chính là đồng sự của anh ta.
Bác sĩ kiểm tra một chút, nói chuyện hơi có chút khách sáo: "Lục tổng, tiểu tiên sinh là tới kỳ động d ục."
Lục Hi Cảnh bắt đầu nhíu chặt mày, nguyên nhân này dù cho có trăm triệu lần anh cũng không nghĩ tới.
Bác sĩ lại nói: "Tiểu tiên sinh thân thể yếu ớt, lại bị Phermone của ngài ảnh hưởng, dẫn tới lần động d ục đầu tiên tới sớm hơn dự kiến.
Bởi vậy, cậu ấy vẫn luôn sốt, kỳ động d ục đầu tiên xuất hiện loại tình huống này là bình thường ….. hẳn là đêm nay sẽ xuất hiện đợt động d ục đầu tiên."
Lục Hi Cảnh vẫn trầm mặc không nói.
Bác sĩ do dự một hồi lâu, nhưng vẫn nhắc nhở: "Omega đã kết hôn không thể tiếp tục nhận thuốc ức chế…."
Lục Hi Cảnh nhíu mày nhìn bác sĩ một cái: "Tôi biết rồi."
Bác sĩ không nói nữa, chỉ để lại thuốc dinh dưỡng rồi rời đi.
Sau khi ra Lục Hi Cảnh ra khỏi phòng, cậu loáng thoáng nghe được âm thanh tức giận của anh: "….. Sao lúc trước tôi không thấy anh nhắc tới kỳ động d ục của cậu ấy?!"
"Mẹ nó chứ, Omega của cậu nhìn trông cứ như trẻ vị thành niên, tất nhiên tôi không nghĩ tới trường hợp đó!" Lautner tủi thân nói, "Hơn nữa lúc ấy cậu nói là bởi vì cảm lạnh!"
Lautner nghe được đầu dây điện thoại bên kia rơi vào trầm mặc, liền biết Lục Hi Cảnh đã bình tĩnh lại, lại bắt đầu thử hóng hớt thăm dò: "Vậy cậu chuẩn bị giúp vượt qua kỳ…."
Còn chưa kịp nói hết lời, Lục Hi Cảnh đã ngắt điện thoại.
…….
Lục Hi Cảnh gọi người làm từ nhà họ Lục tới chuẩn bị thật nhiều đồ ăn để trong phòng bếp, sau đó lại thả người về.
Biệt thự chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Trong phòng, Lục Hi Cảnh ngồi trên ghế dùng máy tính bảng làm việc như thường ngày, nhưng không tài nào tập trung được, bực tức từ tận đáy lòng toát ra hết lần này tới lần khác.
Hoàng hôn dần dần buông xuống, gian phòng cho khách lấy được rất ít ánh sáng.
Ban ngày đều còn phải bật đèn thì mới sáng hơn một chút, chứ đừng nói tới ban đêm.
Nhưng Lục Hi Cảnh không có bật đèn, chỉ có một ánh đèn màu trắng từ máy tính bảng phản chiếu trên mặt anh.
"Ưm…." trên giường, Phương Tứ phát ra một tiếng ưm, rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lục Hi Cảnh nghe thấy.
Anh đứng lên đi đến bên cạnh giường, mạnh mẽ kéo Phương Tứ tới gần mình, sau đó phóng thích một chút Phermone để đánh thức cậu.
"Tiên sinh….." Phương Tứ còn chưa mở mắt ra, đã theo bản năng tìm kiếm Lục Hi Cảnh.
Lục Hi Cảnh lấy khăn lông đã giặt qua nước lạnh lau mặt cho Phương Tứ, làm liệu pháp vật lý hạ nhiệt độ.
Cậu hơi tỉnh táo lại một ít.
"Kỳ động d ục của em tới rồi." Giọng điệu của Lục Hi Cảnh có chút bất đắc dĩ.
Đáng tiếc, trước mắt Phương Tứ không thể hiểu tình huống của mình, chỉ có thể phát ra một tiếng kêu mông lung: "Dạ?"
Kỳ động d ục còn chưa hoàn toàn tới.
Phương Tứ đã cảm thấy rất nóng, cả người đều bức bối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!