Chương 1: Vị Trà Xanh

"Xin chào, em tên là Liên Hạo, anh tên là gì vậy?" Liên Hạo ngồi ở trên sô pha ngửa đầu nhìn Phương Tứ, ngón tay như hành lá đang bóc từng quả nho Kyoho được vận chuyển bằng đường hàng không từ Nhật Bản tới, nước trái cây từ đầu ngón tay chảy xuống rơi trên bàn đá cẩm thạch màu trắng, hiện ra vài vệt tím đỏ.

Phương Tứ theo bản năng nắm chặt chiếc giẻ lau đang giấu ở sau lưng, trả lời: "Tôi tên là Phương Tứ."

"Cái tên này thật kỳ quái nha.

Chữ "Tứ" trong một hai ba bốn sao?" Liên Hạo nở nụ cười tươi rói, nét mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên sinh động hẳn lên.

"….

là "Tứ" trong càn tứ*." Phương Tứ thanh âm trở nên có chút trầm thấp và chua chát hơn.

Cậu từ tận đáy lòng âm thầm nhỏ giọng phản bác: Tên của tôi một chút cũng không kỳ quái!

*Càn tứ: tùy tiện, càn rỡ,…

"Ồ, như vậy à…." Liên Hạo cười tủm tỉm mà dùng khăn ướt từng chút từng chút lau sạch sẽ ngón tay non mịn của mình, sau đó  hướng về phía Phương Tứ duỗi tay ra, "Em có khả năng còn phải ở chỗ này vài ngày, quấy rầy rồi."

Phương Tứ ngập ngừng vươn tay, dùng đầu ngón tay khẽ chạm một chút vào tay Omega yêu kiều hào phóng ở đối diện rồi lại như bị điện giật vội rụt về.

"Ngồi xuống đi, chúng ta tâm sự chút." Liên Hạo vỗ vỗ vị trí bên cạnh cậu ta, tự nhiên đến mức phảng phất cảm giác cậu ta mới là chủ nhân tòa biệt thự này được hai năm rồi.

Sau khi ngồi xuống Phương Tứ nỗ lực nhếch lên khóe môi, nỗ lực để khiến bản thân mình trông bớt chật vật.

"Tối hôm qua thật sự là xấu hổ, em cũng không nghĩ tới A Cảnh sẽ trực tiếp đưa em về nhà anh ấy.

Chắc điều này không khiến cho anh cảm thấy phiền phức đâu nhỉ?" Liên Hạo mang vẻ mặt xin lỗi nhìn cậu.

Phương Tứ chậm rãi lắc đầu, ánh mắt nhưng vẫn nhìn chằm chằm vài chấm đỏ tía trên bàn đá cẩm thạch thuần trắng.

Không biết sau khi bị khô rồi thì làm cách nào để lau sạch sẽ đây?

"Không có thì thật tốt quá rồi! Quả nhiên anh cùng với A Cảnh đều là người tốt giống nhau." Liên Hạo có chút hưng phấn, khuôn mặt trắng nõn cũng vì vậy mà nhiễm một tầng hồng nhạt, "Để em giải thích một chút cho anh nghe, tối hôm qua em bị người xấu truy đuổi, thiếu chút nữa đã bị bắt được, may mắn em gặp được A Cảnh, là anh ấy đã cứu em, thật sự là phải cảm ơn anh ấy rất nhiều…."

Cứu ….. cứu ai? Phương Tứ có chút hoảng hốt.

"…. Anh Tứ!" Liên Hạo ở trước mặt cậu quơ quơ tay, đánh gãy dòng suy nghĩ miên man trong cõi thần tiên của Phương Tứ, "Anh suy nghĩ cái gì vậy? Em đang hỏi anh đó."

"Hả?" Phương Tứ có chút ngượng ngùng, vội vàng ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn Omega xinh đẹp trước mặt, ý bảo chính mình đang nghe.

"Anh là người giúp việc nhà A Cảnh sao?"

Lời nói vô tội lại thẳng thắn giống như một lưỡi dao bén nhọn đâm thẳng vào trong lòng Phương Tứ, nụ cười trên mặt cậu càng thêm cứng đờ: "…. Tôi, tôi là bạn bè của tiên sinh, ở nhờ tại nhà tiên sinh…"

"Ồ, như vậy à." Liên Hạo gật gật đầu, trên mặt lại rõ ràng lộ ra vẻ "không tin".

Xác thực, tiên sinh sao có khả năng có loại bạn bè như cậu chứ.

Buổi tối tiên sinh cũng không có trở về ăn cơm, chỉ gọi điện thoại cho bé Omega mới quen biết được một ngày.

Phương Tứ ở phòng bếp nghe không rõ bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ nghe được Liên Hạo dùng giọng điệu vui vẻ hướng vào trong di động ngọt ngào gọi: "A Cảnh!"

Tuy rằng cuộc gọi này không đến hai phút, nhưng Phương Tứ vẫn tự hỏi: Vì sao tiên sinh chưa bao giờ gọi điện thoại cho mình, nói cho mình biết ngài không trở về nhà ăn cơm mà chỉ bảo đặc trợ tiên sinh gửi tin nhắn tới…..

Phương Tứ cắn cắn môi dưới mềm mại, dùng đau đớn cảnh cáo chính mình không thể tùy ý phỏng đoán suy nghĩ của tiên sinh.

"A Cảnh gọi điện thoại cho em nói anh ấy không về nhà ăn cơm đâu, bảo em đừng chờ anh ấy.

Chúng ta tối nay ăn cái gì vậy?" Liên Hạo dùng ánh mắt hồn nhiên, vô tội nhìn Phương Tứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!