125
Sau khi hoàn tất mọi việc, tôi hội ngộ với Hứa Tình.
Cô ấy vẫn rất yếu.
Tôi cầm s/ú/n/g, kéo cô ấy chạy theo tôi.
Nếu không rời đi ngay, khi bị phát hiện, bọn chúng sẽ lập tức g/i/e/c chúng tôi.
Trên trời bỗng ầm… một tiếng, như thể sắp có mưa giông lớn.
Tôi và Hứa Tình chạy về hướng Bắc.
Dần dần, tôi cảm thấy kiệt sức.
Phía sau vang lên tiếng s/ú/n/g—có người đuổi theo!
Tôi kéo Hứa Tình, lách qua những rặng trúc rải rác, vừa th* d*c vừa nói: "Cậu còn nhớ không? Trước đây khi cậu bơi, tớ luôn ở phía… phía sau… cổ vũ cậu… Tớ nói, Hứa Tình… đừng… đừng quay đầu nhìn đối thủ… cứ bơi về phía trước… Lần này cũng vậy, Hứa Tình… đừng… đừng quay đầu lại… chạy đi… bất kể có nghe thấy gì…"
Hứa Tình vừa khóc vừa gật đầu.
Tôi mỉm cười mãn nguyện: "Nhớ kỹ những lời tớ nói… Tớ đã đổi mật khẩu máy tính của mẹ tớ thành ngày sinh của cậu. Vì chỉ cần nhập sai một lần, ổ cứng sẽ tự động bị xóa sạch. Tớ đã khóa máy tính trong két sắt, cậu phải dẫn cảnh sát tìm ra nó, mở nó, được không?"
Hứa Tình nghẹn ngào gật đầu.
Sau lưng lại vang lên tiếng s/ú/n/g, tim tôi giật thót.
Tôi vẫn cố gắng đuổi theo Hứa Tình.
Cô ấy chạy rất nhanh.
Lại thêm một tiếng s/ú/n/g nữa, tôi thở hổn hển, hét lớn: "… Giúp mình… giúp mình… nhìn bầu trời Côn Minh… nhìn lá cờ ở Bắc Kinh… hãy thay mình sống thật tốt…"
Nhưng dường như… cô ấy không còn nghe thấy nữa.
Cô gái của tôi, chạy nhanh quá.
Bóng lưng cô ấy… dần dần mờ nhạt khỏi tầm mắt tôi.
"Đùng…"
Tôi nghe thấy tiếng s/ú/n/g.
Và tôi dường như nhìn thấy Thẩm Châu Ngôn, nhìn thấy Mạnh Hạo, nhìn thấy một người phụ nữ tên Lily—một người có gương mặt giống hệt tôi.
126
Lời kết:
Trịnh Lâm đã c/h/e/c.
Mùa hè năm đó ở Myanmar, những cơn mưa lớn liên tục kéo dài, sấm chớp đùng đùng.
Hôm cô q/u/a d/o/i, mưa lại càng lớn hơn.
Bàn tay cô đặt trên một mô đất nhỏ, nơi có một bông hoa đang nở—hoa long thuyền (*).
(*) Hoa long thuyền: hoa trang
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!