Chương 35: (Vô Đề)

112

Mấy ngày sau, dù có nghĩ thế nào, tôi cũng không thể nhớ ra được điều gì.

Tôi quyết định tìm một lý do để khiến Trịnh Viện chủ động đưa tôi xem Nhật ký Thẩm Châu Ngôn.

Dạo này Trịnh Viện cáu kỉnh vì lực lượng cảnh sát tuần tra biên giới ngày càng nghiêm ngặt.

Trong cuộc họp, tôi vừa suy tính cách thuyết phục bà ấy, vừa đề xuất một ý kiến mới: "Giờ biên giới bị kiểm soát chặt chẽ, đường bộ không thể vận chuyển n/o/i t/a/n/g ra ngoài, mọi người có thể chuyển sang đường biển. Gần đây, Trung Quốc và Myanmar đang xây dựng đường ống dẫn dầu, các người có thể lợi d/u/n/g danh nghĩa vận chuyển vật liệu để đưa n/o/i t/a/n/g xuống vùng biển phía Nam Myanmar, sau đó dùng ca nô vận chuyển đi."

Trịnh Viện cau mày: "Tên cảnh sát nằm vùng khác mà Mạnh Hạo nhắc đến vẫn chưa tìm ra, phải giải quyết chuyện này trước đã. Tại sao gần đây cảnh sát lại hoạt động mạnh đến vậy? Trước đây chưa từng xảy ra chuyện này… hình như từ sau khi mấy người các con đến trấn Nam Tán…"

Chậm rãi, bà ấy không nói tiếp nữa, như thể đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

113

Trong lòng tôi dâng lên cảm giác bất an.

Không biết đã trôi qua bao lâu, bà ấy bỗng bật cười, lẩm bẩm: "Ha, mẹ đã xem nhẹ cô ta rồi. Trên đời này, người hiểu mẹ nhất chỉ có cô ta."

Tôi không hiểu bà ta đang nói gì, nhưng linh cảm "cô ta" trong lời bà ta chính là Hứa Tình.

Trịnh Viện không nói thêm, chủ đề nhanh chóng quay lại vấn đề vận chuyển.

Bà ấy đồng ý với đề xuất của tôi, ra lệnh cho người dưới đi khảo sát khu vực xung quanh đường ống dẫn dầu Trung

-Myanmar.

Cuộc họp kết thúc, bà ấy vội vã rời đi.

114

Sang chiều hôm sau, tôi mới biết Hứa Tình bị đ/á/n/h đ/ậ/p và g/i/a/m g/i/ữ.

Người dưới báo lại rằng cô ấy đang bị nhốt ở tầng hầm B1.

Tôi đi xuống, thấy cô ấy nằm sõng soài trên nền đất, không thể đứng dậy.

Miệng đầy m/a/u.

Cô ấy liên tục lắc đầu, không ngừng lắc đầu.

Dường như còn bị gãy mấy chiếc răng.

Trịnh Viện… đã t/r/a t/a/n cô ấy.

Tôi chầm chậm tiến lại gần, ngồi xổm xuống, giọng khàn đặc: "Cậu bị lộ rồi à?"

Hứa Tình không đáp, vẫn nằm đó, đầu run lên từng hồi.

Có lẽ cô ấy đã bị c/h/a/n t/h/u/o/ng s/ọ n/ã/o.

Tôi nhẹ nhàng chạm vào đầu cô ấy: "Thật ra, tớ vẫn nhớ vụng dưa chuột giúp nối x/u/o/n/g đấy… Còn nhớ cậu từng nói gì không? Cậu nói, Trịnh Lâm, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, tớ cũng sẽ tin cậu vô điều kiện. Cũng như vậy, tớ sẽ không bao giờ l/u/a d/o/i cậu… Hứa Tình à, từ lúc cậu hỏi tớ có nhớ không, tớ đã nghĩ rất nhiều. Tại sao bà chủ quán bánh bao lại có hai chiếc điện thoại y hệt nhau?

Cái đó cần phải có người hỗ trợ kỹ thuật… Tại sao cậu biết chiếc điện thoại đó là giả nhưng lại không nói với mẹ tớ? Sau cùng, tớ chợt nhận ra, trên đời này, người vừa hiểu mẹ tớ vừa hiểu tớ… chỉ có cậu… Cậu ở bên mẹ tớ chính là lợi thế lớn nhất, chỉ có như vậy cậu mới có thể giúp tớ, đúng không?"

Nước mắt tôi nhỏ xuống nền đất: "Vậy mà, cậu xem đi, về sau tớ đã cố tránh xa cậu rồi… Nhưng cậu vẫn bị thương."

Hứa Tình khẽ ho một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!