103
Bà ấy cười một cách đắc ý.
Tôi gần như không thở nổi.
Thì ra tất cả những chuyện này đều là một cái bẫy trong bẫy.
Tôi đưa Hứa Tình đến trấn Nam Tán là để xác định xem cô ấy có phải nội gián hay không.
Sau đó, cô ấy nghe lời tôi bỏ trốn, điều này khiến tôi bắt đầu nghi ngờ rằng cô ấy chỉ là một nội gián giả mạo.
Một nội gián thực sự, khi đã đi đến giai đoạn này, hơn nữa trong đại bản doanh chỉ còn lại mình cô ấy, tuyệt đối sẽ không chạy trốn. Bởi vì một khi bỏ trốn, cô ấy sẽ mất liên lạc với toàn bộ tổ chức, đồng nghĩa với việc kế hoạch của cảnh sát sẽ tan thành mây khói.
Trong tình huống đó, cô ấy chắc chắn phải mang theo quyết tâm hy sinh.
Tôi càng có cơ sở để tin rằng cô ấy đã phản bội từ lâu.
Vì vậy, tôi đã báo tin, để mẹ tôi bắt cô ấy về.
Nếu cô ấy thực sự là người của mẹ tôi, vậy tôi sẽ trừng phạt cô ấy như đáng phải chịu.
Nếu cô ấy chưa phản bội, tôi sẽ tìm cơ hội hợp tác với cô ấy để cùng giải cứu các cô gái.
Do đó, việc báo tin cũng là một phép thử lần thứ hai của tôi dành cho cô ấy.
Nhưng tôi không ngờ…
Hai người bọn họ diễn quá giỏi.
Tất cả những điều này, đều là một màn l/u/a d/o/i tôi.
Bọn họ chỉ có một mục đích—khiến tôi hoàn toàn trở thành nhân cách thứ hai.
104
Ha…
Tôi sai rồi.
Ngay từ đầu, tôi đã cố chấp nghĩ rằng Hứa Tình là người tốt.
Là tôi đã đánh giá thấp sự đen tối của lòng người.
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Nhìn khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ của họ.
Cuối cùng, Hứa Tình lên tiếng nhắc nhở: "Mẹ nuôi, khi Trịnh Lâm đưa con đến trấn Nam Tán, hình như đã tìm thấy một tay trong, đó là bà chủ của một tiệm bánh bao. Tiệm bánh đó nằm ở góc đông đường XX, mẹ có thể cho người đi xử lý. Ngoài ra, điện thoại của Mạnh Hạo cũng bị Trịnh Lâm mang về, con có thể giúp mẹ giải mã các thông tin liên lạc bên trong."
105
Hứa Tình nói rất bình tĩnh.
Cô ấy trông như hồi còn đi học—điềm đạm và trầm lặng.
Nhưng trong lòng tôi, từng đợt sóng dữ cứ cuộn trào không dứt.
Tôi quay người bỏ đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!