Chương 31: (Vô Đề)

95

Trên đường trở về, tôi nghĩ cách giăng bẫy để xác nhận thân phận của Hứa Tình.

Ngay lập tức, tôi nhớ đến chiếc điện thoại của Mạnh Hạo.

Khi quay lại đại bản doanh, tôi nói với Trịnh Viện: "Lúc con bị bắt cóc, điện thoại của Mạnh Hạo bị mất. Khi đó, anh ấy bảo Nam ca là không tìm thấy, con nghĩ anh ấy cố tình bỏ lại nó ở trấn Nam Tán. Con muốn đến đó tìm thử, biết đâu bên trong có nhiều thông tin liên quan đến nội gián."

Trịnh Viện không lập tức đáp lời, bà ấy chỉ nhìn tôi một cái: "Trịnh Lâm, bây giờ con đang ở nhân cách thứ nhất đúng không?"

Tôi gật đầu.

Bà ta tiếp tục: "Nhân cách thứ nhất là thiện lương, nhu nhược. Mẹ làm sao biết con không lợi dụng cơ hội này để liên lạc với cảnh sát? Thế này đi, mẹ đồng ý cho con đi, nhưng khi trở về, con phải uống thuốc của mẹ để làm kiểm tra, thế nào?"

Giọng bà ấy nhẹ nhàng như gió xuân.

Nhưng lòng tôi lại lạnh lẽo như băng giá—bà ấy dám dùng loại thuốc chuyên tra khảo nội gián, tương tự "thuốc nói thật", để đối phó với chính con gái ruột của mình.

Trong mắt bà ấy, tôi còn không bằng một món công cụ.

Tuy nhiên, tôi không phản kháng: "Được thôi."

Vì có thể bà ấy chưa biết rằng, hiện tại tôi là một "kẻ điên", mà loại thuốc đó vô tác dung với người mắc b/ệ/n/h t/â/m t/h/ầ/n.

96

Ba ngày sau, tôi và Hứa Tình lên đường đến trấn Nam Tán để tìm điện thoại.

Dựa vào quan sát và suy luận, tôi nhanh chóng tìm được quán bánh bao đó.

Nó nằm gần khách sạn mà Mạnh Hạo từng đặt phòng, ở một nơi có ít người qua lại nhưng có thể quan sát được tình hình xung quanh khách sạn.

Tôi hỏi: "Bà chủ, bà có nhặt được một chiếc điện thoại không?"

Bà chủ tiệm rất niềm nở: "Ôi chao, lâu thế rồi tôi còn sợ không ai đến tìm, vẫn cắm sạc mỗi ngày đấy. Cháu là người mất điện thoại à?"

Bà ấy thoáng nhìn qua Hứa Tình, sau đó vào bên trong lấy điện thoại ra, đưa cho tôi.

Tôi nhìn bà ấy thật sâu, nhận lấy điện thoại, nhập mật khẩu, kiểm tra một lượt.

Ảnh chụp, lịch sử duyệt web, màn hình khóa—tất cả đều giống hệt như trước đây.

Nhìn qua, đúng là điện thoại của Mạnh Hạo.

Nhưng không phải.

97

Bà ấy quen biết Hứa Tình và đang đề phòng tôi.

Nhưng tôi không vạch trần. Tôi chỉ mỉm cười, nói: "Bà chủ, cho cháu hai cái bánh bao, một nhân rau, một nhân thịt."

Bà chủ vẫn niềm nở như trước, lấy bánh bao đưa cho tôi. Khi quét mã thanh toán, tôi cố tình gửi thêm một nghìn tệ, nói đó là tiền cảm ơn.

Tôi giơ điện thoại lên cho bà ấy xem: "Đây là tiền cảm ơn của cháu. Cảm ơn bà đã giữ điện thoại suốt thời gian qua."

Bà chủ nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi, sững người.

Vài phút sau mới lên tiếng: "Không cần đâu, không cần đâu, chuyện nên làm thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!