Chương 29: (Vô Đề)

87

Tôi hét lên một tiếng, như một kẻ điên.

Trông tôi lúc này hệt như dáng vẻ mà Hứa Tình từng thể hiện trước đó.

Hứa Tình bước tới, t/i/ê/m thêm một mũi t/h/u/ố/c a/n t/h/ầ/n: "Xem ra liều trước chưa đủ tác d/u/n/g."

Tôi nhìn cô ấy một cách vô cảm: "Tại sao cô học chuyên ngành viễn thông, nhưng lại làm công việc của một bác sĩ? Cô đã quen mẹ tôi từ bao giờ?"

Hứa Tình vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lần này, cô ấy nói rõ ràng: "Tôi quen mẹ cô từ rất lâu rồi, từ nhỏ đã biết bà ấy. Tôi lớn lên ở khu vực biên giới giữa Vân Nam và Myanmar. Mẹ cô đã tài trợ cho nhiều trường tiểu học ở thị trấn Nam Tán, tôi chính là một trong những người được bà ấy giúp đỡ. Vậy nên khi trưởng thành, tôi làm việc cho bà ấy cũng là điều dễ hiểu thôi. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi học song song hai chuyên ngành—viễn thông và tâm lý học.

Đúng, tôi đã lừa cô, nhưng cũng chỉ vì muốn chữa trị cho cô. Nếu cô vẫn xem tôi là chị em, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm chị em."

Tôi bật cười lạnh lẽo: "Chị em? Cô mở cửa sổ ra đi, nhìn xem, nhìn m/a/u của Mạnh Hạo ngoài kia đi."

Hứa Tình phớt lờ lời tôi, chỉ dịch sang một bên, bình thản nói: "Tôi đã quan sát, cô đang dần chuyển đổi sang nhân cách thứ hai. Một tuần sau, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra xem liệu phương pháp mà Lily ghi chép lại có thực sự giúp ích cho quá trình chuyển đổi của cô không."

Cô ấy vô tình vén một góc áo lên.

Tôi nhìn thấy một thiết bị nghe lén nhỏ được gắn bên trong.

Gần như ngay lập tức, tôi nhận ra—cô ấy đang diễn kịch.

Cô ấy vừa diễn kịch với tôi!

88

Như thể có một thùng nước đá dội thẳng lên đầu tôi.

Đầu óc tôi lập tức trở nên tỉnh táo.

Mẹ tôi đã ép Mạnh Hạo uống thuốc k/i/c/h th/i/ch sóng n/ã/o, khiến anh ấy phải nói ra sự thật. Khi bị treo lên, anh ấy đã nói: "Trong đại bản doanh vẫn còn một nội gián."

Hứa Tình vừa tự để lộ thân phận của cô ấy—một bác sĩ tâm lý do mẹ tôi cài vào để điều trị cho tôi.

Nhưng điều kỳ lạ là…

Tại sao khi t/i/ê/m t/h/u/ố/c a/n t/h/ầ/n, ba liều liên tiếp vẫn không có tác dụng rõ rệt?

Chỉ có một khả năng duy nhất.

Cô ấy cố tình làm vậy.

Cô ấy đang truyền tin cho tôi.

Cô ấy muốn tôi giữ được tỉnh táo.

Nhưng… cô ấy muốn truyền đạt điều gì?

Câu nói của Mạnh Hạo—"Trong đại bản doanh vẫn còn một nội gián."—lại vang vọng trong đầu tôi.

Tôi sững người.

Hứa Tình… là nội gián?

89

Nhưng cô ấy đã rời khỏi phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!