Chương 27: (Vô Đề)

80

Tôi liên tục nhắc nhở bản thân.

Cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng.

Cho đến khi, từ bên dưới truyền đến tiếng huyên náo.

Tôi từ từ quay đầu lại, qua khe hở của rèm cửa, tôi nhìn thấy hai tên người Myanmar đang lột áo của Mạnh Hạo.

Anh ấy bị trói chặt hai tay, treo lơ lửng trên một cây gỗ cao lớn trong sân.

Trên người anh ấy đầy những vết sẹo sắc lẹm—vết dài, vết ngắn, màu nâu đậm, nâu nhạt, hoặc nhợt nhạt như màu da non vừa lành.

Ánh mắt tôi quét qua những vết sẹo ấy, lòng rối bời.

Trong đầu tôi như có thứ gì đó vụt qua.

Có ai đó từng nói với tôi:

"Trịnh Lâm à, điều sai lầm nhất mà tôi từng làm chính là có một đứa con trai.

Ha ha, thằng nhóc đó cũng có khí phách lắm, còn trẻ mà đã muốn làm cảnh sát.

Lỡ sau này nó giống tôi, cũng làm nội gián thì sao? Làm nội gián trong các tổ chức vận chuyển và b/u/ô/n m/a t/u/y chẳng khác nào đặt mạng sống vào tay thần c/h/e/c cả…"

Tôi ôm đầu, giọng nói đó càng lúc càng rõ ràng:

"Trịnh Lâm à, dạo này tôi lén đi thăm con trai tôi. Thằng bé trung thành lắm, hình như nó đã làm nội gián rồi.

Haiz… Nó không thông minh bằng cô, chắc chắn sẽ chịu thiệt."

Tôi cúi đầu, cố gắng trấn áp sự hoang mang trong lòng.

Nhưng giọng nói ấy vẫn văng vẳng trong tôi:

"Tôi, Thẩm Châu Ngôn, chỉ có duy nhất một đứa con trai—chính là Mạnh Hạo.

Tôi e rằng dòng dõi của mình… sắp tuyệt tự rồi, Trịnh Lâm ạ…"

81

Đầu tôi rối loạn, lồng n/g/u/c phập phồng dữ dội.

Cơn đau đầu ập đến, đau đến mức khiến tôi toát mồ hôi như tắm.

Cảm giác như có thứ gì đó sắp trồi ra khỏi n/ã/o bộ.

Gân xanh ở hai bên thái dương giật mạnh từng hồi.

Tại sao tôi lại có những ký ức này?

Chúng có liên quan đến nhân cách thứ hai không?

Tôi trừng mắt nhìn xuống sân, liên tục hít thở sâu.

Hai người đàn ông đang lăn một vật thể màu đen.

Lại gần hơn, tôi mới phát hiện đó là một chiếc thùng dụ ong, chuyên dùng để thu hút đàn ong đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!