Chương 26: (Vô Đề)

76

Vài chục phút sau, bên ngoài vang lên tiếng động.

Tôi kéo mặt nạ xuống, nằm bệt trên sàn, giả vờ như đã bị nhiễm độc cùng với Nam ca.

Có ai đó bế tôi lên.

Có người gọi tên Nam ca.

Dựa vào hơi thở, tôi biết người đang ôm mình là Mạnh Hạo.

Tôi bị rửa r/u/ộ/t, bị ép uống thứ gì đó.

Cuối cùng, tôi cũng sống sót.

77

Trong phòng b/ệ/n/h, Mạnh Hạo ngồi bên cạnh tôi: "Trịnh Lâm, mẹ em đến rồi."

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm ga trải giường, không nhúc nhích.

Giờ phút này, tôi không rảnh để bận tâm đến bà ấy.

Trong đầu tôi ngổn ngang hàng loạt câu hỏi.

Tôi đang suy nghĩ.

Hiện tại, người thẳng thắn nhất với tôi chính là Mạnh Hạo. Thân phận nội gián của anh ấy đã được xác nhận, không còn nghi ngờ gì nữa.

Hứa Tình—hành động quái dị, thân phận cũng đầy bí ẩn.

Có vẻ như ngay cả Mạnh Hạo cũng không biết rõ cô ấy thực sự là ai.

Còn bác sĩ kia—người chưa từng xuất hiện trước mặt tôi, lại càng thần bí hơn.

Tôi lục lại tất cả manh mối trong đầu, nhưng chẳng tìm được điều gì rõ ràng, bèn cất tiếng: "Mạnh Hạo, anh có biết Lily là ai không?"

Mạnh Hạo hơi sững người: "Em biết Lily sao? Cô ấy là một trong những nội gián cùng thời với Thẩm Châu Ngôn, cực kỳ bí ẩn. Không ai biết danh tính thực sự của cô ấy, cũng không rõ cô thuộc nhóm nào. Sau khi Thẩm Châu Ngôn c/h/e/c, cô ấy liền biến mất…"

Biến mất ư?

Tôi cau mày: "Một năm trước, cô ấy vẫn còn liên lạc với Nam ca, vẫn đánh giá tình trạng tâm lý của em, vẫn hướng dẫn Nam ca cách biến em thành nhân cách thứ hai. Sao có thể nói là biến mất? Hơn nữa, nếu cô ấy là nội gián, tại sao lại làm việc với Nam ca? Còn Hứa Tình nữa, em nghĩ cô ấy cũng có mối liên hệ với Lily. Em vẫn không tin cô ấy thực sự điên rồi."

78

Mạnh Hạo nhìn tôi, nở một nụ cười gượng gạo: "Trịnh Lâm, những chuyện này anh không thể nghĩ thay em được. Em cần tự mình suy xét."

Tôi chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo. Khuôn mặt tuấn tú của anh ấy hiện rõ vẻ kiên quyết, như thể đã sẵn sàng đối mặt với cái c/h/e/c.

Ngay lập tức, tôi chợt nhớ đến tin nhắn của mẹ mình.

Bà ấy muốn g/i/e/c Mạnh Hạo.

Bây giờ, Nam ca đã c/h/e/c, có lẽ bà ấy càng nóng lòng hơn bao giờ hết.

Sự tập trung của tôi lập tức trở lại: "Mạnh Hạo, anh phải rời khỏi đây ngay."

Mạnh Hạo lắc đầu: "Không kịp nữa rồi, Trịnh Lâm. Từ khoảnh khắc anh quyết định làm nội gián, thời gian đã không còn đủ nữa. Hơn nữa, Nam ca đã c/h/e/c, cần có một người chịu trách nhiệm. Anh biết em có kế hoạch hoàn hảo để giải thích về cái c/h/e/c của Nam ca, nhưng mẹ em—bà ta là một người phụ nữ đáng sợ. Bà ta cần một lý do để giữ vững vị trí của mình trong tổ chức buôn bán này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!