Chương 21: (Vô Đề)

56

Trước khi g/i/e/c c/h/e/c kẻ thù, tôi phải nhẫn nhịn đến cùng.

Nam ca sững người.

Tôi dùng móng tay cào vào lòng bàn tay, dùng cảm giác đau đớn để có thể giữ vững sự tỉnh táo.

Tôi nói: "Tôi cần loại kim loại có độ dẫn điện mạnh nhất trong đại bản doanh này. Trong vòng mười ngày, tôi sẽ khiến Mạnh Hạo tự mình khai ra anh ta đã giao nộp tài liệu gì và có đồng bọn hay không."

Nam ca hít một hơi thật sâu nghiêng đầu nhìn tôi: "Cô cần kim loại dẫn điện mạnh nhất làm gì? Định giật chết Mạnh Hạo à? Ha ha ha… Mười ngày sao? Trịnh Lâm, tôi không biết cô đã hồi phục bao nhiêu phần của nhân cách thứ hai rồi nhưng mà tôi có thể để cô thử một lần."

Tôi khẽ gật đầu.

Trên đường quay về, toàn thân tôi vẫn run rẩy không ngừng.

Trong phòng, Hứa Tình vẫn co rúm lại một góc tường như mọi khi.

Tôi tức giận túm lấy cổ áo cô ấy: "Cô là bác sĩ hay là nội gián? Hứa Tình, cô đang làm việc cho tổ chức b/u/o/n n/g/u/o/i phải không? Có phải không?"

Hứa Tình cười một cách quái dị, nhe răng ra như một con rối bị hỏng, khóe miệng kéo giãn đến mức như sắp rách: "He he he… Trịnh Lâm, chúng ta về nhà đi, về nhà thôi, tớ đưa cậu về Vân Nam, he he…"

Tôi vừa tức giận vừa đau lòng.

Tôi hoàn toàn không thể moi được bất kỳ thông tin nào từ cô ấy.

Ở thời điểm này, trạng thái của Hứa Tình thực sự giống hệt một kẻ điên.

Đột nhiên, cô ấy ôm chặt lấy tôi: "Cậu nói bác sĩ gì cơ? Đúng, có một bác sĩ… Là kẻ xấu… Cô ta ở trong phòng để đồ của Nam ca, he he… Cô ta…"

57

Tôi muốn tiếp tục hỏi.

Nhưng Hứa Tình lại bắt đầu nói năng lộn xộn.

Tôi t/u/y/e/t v/o/ng, ôm chặt lấy cô ấy: "Chúng ta là bạn mà, là bạn nhiều năm rồi… Hứa Tình."

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn chẳng thể rút ra được bất kỳ kết luận nào.

Đêm khuya tĩnh lặng, trong lòng tôi lại nảy sinh một suy nghĩ khác. Vị bác sĩ đó có thể là một người thứ ba, không phải Mạnh Hạo, cũng không phải Hứa Tình.

Có khi nào đó là cái bẫy do Nam ca cố ý đặt ra, khiến tôi nghi ngờ Mạnh Hạo và Hứa Tình?

Lỡ như Hứa Tình cũng là người nằm vùng, vậy thì tôi chẳng khác gì công cụ mà Nam ca dùng để g/i/e/c c/h/e/c cả hai người bọn họ.

58

Cũng giống như lần trước, ông ta bảo tôi thử thăm dò xem Mạnh Hạo có phải là cảnh sát nằm vùng không nhưng thực ra chuyện đó chẳng hề quan trọng, vì ông ta đã biết rõ đáp án từ lâu rồi.

Ông ta chỉ đang kiểm tra sự gan dạ và mưu mô của tôi rồi ép tôi phải g/i/e/c c/h/ế/t Mạnh Hạo.

Ông ta như một sợi dây, luôn điều khiển từng bước đi của tôi.

Tôi phải c/a/t đứt sợi dây này, g/i/e/c c/h/e/c ông ta.

Chuyện này không thể trì hoãn thêm nữa.

Một ngày sau, Nam ca đưa cho tôi một miếng bạc hỗn hợp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!