Chương 19: (Vô Đề)

50

Tôi cảm thấy như mình đang bước trên dây thép, chỉ cần sơ sẩy một chút thì tôi sẽ lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Tôi nên trả lời thế nào?

Nếu tôi nói "Phải", chắc chắn Mạnh Hạo sẽ phải c/h/e/c.

Nếu tôi nói "Không", thuốc an thần không đủ mạnh để che giấu sự thay đổi trong nhịp tim, mạch đập và sóng n/ã/o của tôi.

Tôi cảm thấy nghẹt thở, lồng n/g/u/c đau nhói.

Tôi cố gắng điều hòa hơi thở, quyết định đ/á/n/h c/ư/ợ/c một phen.

Ngay khi tôi chuẩn bị nói "không", Nam ca bất ngờ ném mạnh máy đo nói dối xuống đất.

"Trịnh Lâm, không cần đo nữa! HAHAHAHAHAHA!"

Ông ta cười như điên dại: "Tôi đã biết Mạnh Hạo là cảnh sát nằm vùng từ lâu rồi. Tôi làm tất cả chuyện này chỉ để xem bản lĩnh, khả năng ứng biến và tố chất tâm lý của cô có đủ để kế thừa vị trí này hay không!"

Ông ta chống hai tay lên bàn, những tia m/a/u trong mắt giăng chằng chịt.

Cảm giác d/a/u d/o/n trong lòng tôi càng mãnh liệt hơn.

Tôi có một linh cảm rất xấu.

Giây tiếp theo, Nam ca cất giọng lạnh lùng:

"Mạnh Hạo, giao cho cô đi giết."

51

Tôi ngồi trên ghế, dùng sức đạp mạnh chân xuống sàn nhà.

Nếu không phải vì cố gắng kìm nén, tôi nghĩ sự căm hận trong mắt mình đã bùng phát ra ngoài từ lâu rồi.

Tôi nhìn thẳng vào Nam ca, hỏi: "Vì sao ông muốn đào tạo tôi thành người nối nghiệp?"

Ông ta cũng nhìn về phía tôi: "Mẹ cô mở công ty logistics vận chuyển hàng giữa Trung Quốc và Đông Nam Á, gia đình cô cũng có một chút thế lực đúng không? Cô mất tích đã lâu như vậy, nhưng đến giờ vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.

Cô nghĩ là vì sao?"

Tay tôi siết chặt vào mép bàn, lồng n/g/u/c khẽ phập phồng.

Tôi cảm giác thính giác và khứu giác của mình đều biến mất. Giống như có ai đó đang gọi tôi từ nơi xa xôi.

Nam ca vẫn đang nói gì đó, môi ông mấp máy liên tục nhưng tôi chẳng nghe rõ một chữ nào.

Cảm giác âm thanh kia càng lúc càng gần.

Bất chợt, Nam ca đưa tay lên quơ trước mặt tôi.

Tôi chớp mắt một cái, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, mở miệng nói:

"Bởi vì… Bà ấy là đồng bọn của ông."

52

Nam ca bật cười: "Đúng là một suy đoán táo bạo… Không hổ danh là con gái của Trịnh Viện. Năm đó, tôi, mẹ cô và cha ruột cô cùng nhau lập nên tổ chức buôn bán này. Bây giờ phát triển lớn mạnh thành một tập đoàn khổng lồ như thế này. Đáng tiếc, cha cô đã c/h/e/c từ lâu rồi, không thể chứng kiến sự huy hoàng của ngày hôm nay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!