Chương 22: (Vô Đề)

Ngày 5 tháng 11 năm 2016

Trời trở lạnh, tôi túm chặt áo khoác trên người, chỉ mong mau mau chụp xong ngoại cảnh để trở về căn nhà ấm áp.

Cuối cùng cũng thu dọn xong, tôi ra đến xe thì có người gọi lại.

Người đến là Dương Gia Huy, quản lý phòng trưng bày ô tô.

Anh ta muốn mời tôi chụp ảnh quảng cáo trong suốt thời gian diễn ra sự kiện ra mắt sản phẩm mới của công ty.

Dương Gia Huy là một người đàn ông rất đẹp trai, vui tính.

Cách nói chuyện của anh luôn khiến người đối diện muốn cười, nhưng không hề có chút gì sỗ sàng.

Hợp tác giữa chúng tôi cứ thế vui vẻ thiết lập.

Buổi chiều nhận được điện thoại của mẹ tôi, nói tôi sang nhà ba mẹ Trần, hai gia đình mới đi du lịch về.

Lúc tôi đến vẫn còn sớm, hai mẹ đang trong bếp chuẩn bị nấu ăn, bố tôi và ba Trần đang chém giết trên bàn cờ tướng.

Lâm Phong cũng vừa tới, đang giúp Nguyệt Anh sửa máy tính.

Chỉ có anh là không thấy đâu.

Thấy tôi nhìn quanh nhà, Nguyệt Anh biết tôi đang tìm anh.

"Anh trai dắt Mập ra ngoài đi dạo rồi. Mới đi được một lúc thôi, cậu ra công viên bên kia tìm anh ấy đi."

Tôi để đồ trên tay xuống rồi ra ngoài.

Bên cạnh nhà có một công viên, thực ra chỉ là một bãi đất nhỏ được người dân cùng sửa sang lại thành công viên mà thôi, cũng không rộng lắm.

Tôi thấy anh ngồi trên ghế đá, Mập đang chơi với mấy bạn chó khác trên bãi cỏ.

Tôi đến ngồi cạnh anh, anh quay sang nhìn tôi rồi lại quay đi chỗ khác.

Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, tầm chiều tối lạnh hơn nhiều so với lúc sáng.

Anh chỉ mặc chiếc áo len mỏng, còn tôi thì khăn áo trùm kín người.

Sợ anh sẽ cảm lạnh, tôi cởi chiếc khăn trên cổ xuống định đưa cho anh.

"Không cần đâu." Anh cản lại.

"Anh mặc thế này dễ bị cảm lắm, anh dùng khăn của em đi."

"Anh không thấy lạnh, em cầm về đi."

Tôi dướn người lên choàng khăn vào cổ anh.

"Kiều Kiều."

Tôi nghe thấy một chút không vui trong giọng nói của anh.

"Anh đã nói là không lạnh rồi, em không cần để ý đến anh.

"Tôi hạ tay xuống, nắm chặt chiếc khăn trong tay mình, cảm giác ấm ức trào lên trong lòng. Nhưng tôi không thể nổi giận với anh. Tôi có tư cách gì để nổi giận, khi ngay từ đầu anh đã cự tuyệt sự quan tâm của tôi. Mập chơi chán liền chạy đến bên chân tôi quấn quýt."Về thôi."

Anh đứng dậy đi trước, tôi dắt Mập theo sau, không có tâm trạng đi cùng anh, chỉ bước chậm từng bước phía sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!