Kỳ Nhiễm cũng được Nhạc Chi Hoa dìu đến, sắc mặt trắng bệch đầu gối mềm nhũn, nửa ngày không nói ra được câu nào hoàn chỉnh, nhìn qua đã biết là bị dọa không nhẹ.
Vân Ỷ Phong hỏi: "Thi thể hiện đang ở đâu?"
"Kho củi sân sau." Kim Hoán đáp, "Toàn thân máu me, không biết là người nào mà có thâm cừu đại hận đến vậy, cách đây ít năm Ma giáo làm loạn, chuyên róc thịt người sống làm vật tế cũng không thảm bằng hắn."
Nghe hắn nhắc đến vật tế, Liễu Tiêm Tiêm không khỏi nói chen một câu: "Liệu có phải vì nơi này quá nhiều điềm gở không? Hôm qua ta cũng nói với Vân môn chủ, cứ luôn cảm thấy có gì đó không ổn, u ám đến rợn tóc gáy, kết quả ban đêm liền xảy ra chuyện."
"Ta không tin vào thần ma gì đó." Kim Hoán đảo mắt một vòng, "Chắc chắn là có người ở sau lưng chúng ta giở trò quỷ!"
"Thế rồi rốt cục là ai?" Liễu Tiêm Tiêm truy hỏi, "Chuông bạc cả đêm không hề kêu, gã người hầu Kỳ gia lại ly kỳ mà chết, chẳng lẽ trận pháp kia của ngươi thiết lập hỏng?"
"Trước khi tới đây ta đã kiểm tra rồi." Kim Hoán hơi ngập ngừng rồi nói tiếp: "Mạng tơ cùng chuông bạc đều còn nguyên, sở dĩ không bị đánh động, là vì chưa từng có ai đụng vào."
Lời này cũng như xác nhận, kẻ mưu hại gã người hầu Kỳ gia đang ở ngay tại đây, Liễu Tiêm Tiêm âm thầm đánh giá đám người này, bất giác lặng lẽ lùi lại hai bước, cách xa tất cả ra một chút.
"Quý thiếu hiệp." Kim Mãn Lâm đột nhiên chỉ vào chân góc tường, hỏi, "Cái gì kia?"
Những người khác cũng nhìn theo hướng chỉ của hắn, bắt gặp một đống chăn nệm lớn trên mặt đất, phía trên còn ẩn hiện vết máu khô.
Nhạc Chi Hoa biến sắc: "Kia..."
"Là ta đêm qua bị độc phát, vô ý dẫm lên than đá chảy máu chân." Vân Ỷ Phong giải thích, "Quý huynh giúp ta băng bó chữa thương, đến tận bình mình mới đi ngủ." Hắn vẫn đang xỏ đôi giày mềm khi ngủ, trên chân quả thật lộ ra một vòng băng vải, không giống như là nói láo. Có điều Bạch Mai Các vừa xảy ra án mạng, nơi này lại xuất hiện một đống chăn nhuộm máu, nhìn thế nào đều thấy quá mức trùng hợp, ngay cả Liễu Tiêm Tiêm ngày thường vẫn luôn bám lấy hắn cũng không khỏi ánh lên hồ nghi trong mắt, dường như không tin vào lời giải thích này.
Căn phòng một lần nữa rơi vào tĩnh lặng. Không khí tựa như màn tơ đẫm nước, nặng nề bao chặt lấy đầu người, lạnh lẽo ngạt thở và đầy ép buộc. Ai nấy mang tâm sự riêng, dè chừng nhìn nhau, hy vọng tìm ra một tia dị thường từ trong mắt đối phương, song đều không phát hiện được gì. Biết được hung thủ đang trà trộn trong đám người cũng đủ khiến cho lý trí vững vàng nhất nổi lên gợn sóng, rõ ràng không một ai rút đao, lại mơ hồ nghe thấy có tiếng vũ khí lanh lảnh vang lên yếu ớt, giống như một cây châm nhỏ, chuẩn xác đâm vào màng nhĩ của tất cả, đau nhói.
Ngoài cửa sổ, mây đen lũ lượt kéo đến, bão sắp nổi.
Thưởng Tuyết Các vốn đã bị bao trùm bởi sợ hãi cùng những âm mưu, nay lại xuất hiện thêm một tầng nghi kỵ và ngờ vực lẫn nhau.
Quý Yến Nhiên nói: "Dựa vào công phu của Vân môn chủ, giết một gã người hầu tay không tấc sắt hẳn dễ như trở bàn tay, sao còn có thể để mình bị thương?"
Kim Hoán cùng Kim Mãn Lâm liếc nhau, vừa định mở miệng thì Kỳ Nhiễm run run nói: "A Thành có võ công, chỉ là ngày thường không để lộ ra thôi."
Advertisement / Quảng cáo
Nhạc Chi Hoa sững sờ: "Gã hầu đó còn biết võ?"
"Đúng vậy." Kỳ Nhiễm nói, "Không chỉ mình hắn, mà cả ta cũng biết. Ta từ nhỏ thân thể yếu đuối, cách đây ít năm mẫu thân dùng chút tiền riêng của mình, mời võ sư tới, giấu diếm cả nhà cho ta và A Thành theo học, một để tăng cường sức khoẻ, hai để tự vệ nếu lỡ gặp nguy hiểm, thật không nghĩ rằng cuối cùng vẫn gặp phải chuyện."
Quý Yến Nhiên vẫn biết Kỳ Nhiễm thâm tàng bất lộ, không ngờ tới gã người hầu vừa va đã ngã kia cũng luyện công phu. Vân Ỷ Phong nhẫn nhịn nói: "Cứ cho là A Thành có võ, so với ta thì thế nào? Thậm chí kể cả nếu hai người bọn ta ngang sức ngang tài, vì sao khi đánh nhau đầu không thương thân không tổn mà chỉ đả thương duy nhất gan bàn chân, hắn rốt cục theo đuổi cái võ công tà phái gì, chẳng lẽ lúc giao chiến lại có hứng thú đặc biệt với việc tháo giày đối thủ?"
Liễu Tiêm Tiêm bật cười ra tiếng, sau lại thấy sự tình còn liên quan đến tính mạng con người, cảm thấy mình có chút lỗ mãng quá đáng, bèn đứng ra nói đỡ giúp Vân Ỷ Phong: "Kim thiếu hiệp, Vân môn chủ nói rất có lý, võ sư Kỳ gia dù võ công cao đến đâu cũng khó là đối thủ của Phong Vũ môn. Huống hồ nếu quả thật Vân môn chủ bị gã người hầu kia đả thương, đổi là ai đều sẽ làm sạch vết máu trước khi trèo lên giường, này cũng chẳng phải trọng thương khiến thân thể phế liệt không dậy nổi hay gì, lý nào lại phải lau máu vào chăn xong mới cuốn vào đem vứt?"
Nàng hiếm khi nói năng bình tĩnh như thế này, âm giọng mềm mại thanh tú rất êm tai, lời nói lại vô cùng phải chăng, Kim Hoán nghe xong liền ôm quyền nói: "Mong Vân môn chủ chớ để tâm, Kỳ huynh cũng là bị doạ sợ, nhất thời hồ đồ mà suy nghĩ lung tung."
"Tất nhiên." Vân Ỷ Phong gật đầu, "Được rồi, trước hết dẫn ta đến chỗ thi thể đi."
Trên cao, những vụn tuyết li ti vẫn không ngừng rơi xuống, lướt qua vùng cổ để lại xúc cảm lạnh buốt. Quý Yến Nhiên vội tiến lên hai bước, bung dù che cho Vân Ỷ Phong: "Vết thương và độc của ngươi thực sự không sao đấy chứ?"
"Trải qua nhiều năm như vậy, đã quen rồi." Vân Ỷ Phong ngẩng đầu nhìn mặt dù hình hoa hàn mai, lại nói, "Nhưng mà vẫn phải đa tạ Quý huynh, ngoại trừ tay nghề băng bó có phần qua quýt, những cái khác đều rất tốt, áo khoác cũng rất ấm."
(*hàn mai: thường chỉ—hoa mận trong tuyết)
Quý Yến Nhiên nói: "Cái này làm từ da lông chồn bạc hảo hạng, nếu Vân môn chủ thích—"
Vân Ỷ Phong ngắt lời hắn: "Ta thích."
Quý Yến Nhiên ngừng lại một chút: "Nếu thích thì cứ lấy mặc vài ngày, sau đó trả ta cũng được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!