Trong lúc điều tra, Vân Ỷ Phong và Giang Lăng Phi gặp được lão nhân kia nói chính tai mình nghe thấy Hình đại nhân nghị sự, là thượng cấp của hắn ra lệnh mở cổng nước sớm, song lão Thừa tướng vẫn luôn trung thành tận tuỵ vì Đại Lương suốt mấy chục năm trời, không có lí gì lại bị Lý Quân thu mua hết—huống chi sau sự tình ở Bạch Hà, quan hệ của Lý Cảnh và Hình Chử cũng chưa từng trở nên xa lánh, không giống như đã sinh ra khoảng cách.
"Không có chứng cứ, chỉ là nghe thấy một ít lời đồn đại." Quý Yến Nhiên nói, "Thăm dò được một lão nhân năm đó, ngầm tỏ ý chỉ trích Hình đại nhân, nói hắn chỉ biết lo giám sát công trình, không để ý đến tính mạng của người dân."
"Chuyện ấy cũng không phải lỗi của mình lão Thừa tướng." Lý Cảnh thở dài, "Hơn ngàn thành trấn thôn xóm, hơn vạn dân chúng phải rời bỏ đất quê, thời gian lại chỉ có như vậy, nói thật, khi ấy có xảy bất luận thảm hoạ nào thì cũng không nằm ngoài dự liệu." Mà tác dụng lớn nhất của Liêu thiếu gia ôn nhu hiền lành khiêm tốn lễ độ đối với cả công trình, kì thực chính là trấn an bách tính, góp phần tạo nên một hình tượng tốt đẹp cho Lý Cảnh, chứ thực tế khuyên nhủ được bao nhiêu hộ người rời đi không quan trọng. Song những quan viên khác thì không như vậy, bọn hắn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, nếu không có trừng phạt, không có bạo lực, thì e là đến hôm nay Bạch Hà vẫn đang giương oai diễu võ với hàng loạt thuỷ tai mà nó gây ra.
"Gặp phải lưu manh vô lại hay người già ngoan cố, phần lớn sẽ trói lại mang đi trước, rồi mới làm công tác trấn an sau." Lý Cảnh nói, "Xung đột có, đổ máu có, nhân mạng cũng có, nhưng vô luận là trẫm hay lão Thừa tướng, đều sẽ không, mà cũng chưa từng làm ra loại chuyện như tháo nước sớm để nhấn chìm thôn dân."
Quý Yến Nhiên đáp: "Ừm."
Trà trước mặt đã nguội, Lý Cảnh cho truyền nội thị đổi thành Tây Hồ Long Tỉnh. Đức Thịnh công công nín thở ngưng thần, nhanh nhẹn dọn trà mới ngon nghẻ lên bàn, toàn bộ quá trình không dám ngẩng đầu lên lần nào, mãi đến khi ra cổng mới dám nhìn trộm—may thay, Hoàng thượng dường như không nổi giận, Vương gia cũng chỉ đang uống trà, không hề giương cung bạt kiếm như hồi nãy.
"Về phần lão Nhị." Lý Cảnh nói, "Nếu ngươi có thể hạ thủ lưu tình, thì tha cho hắn một đường sống đi."
Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Giấu ta chuyện này, là ý của phụ hoàng sao?"
Lý Cảnh gật đầu: "Phải, phụ hoàng thấy ngươi vì vụ việc của Liêu gia mà lửa giận công tâm, thiếu điều lật tung tất cả triều thần lên thì lệnh cho ta phải kín miệng. Lúc trước là vì e ngại Dương thị, sau này là vì Dương phi lấy mệnh cầu tình—nguyện chịu chết thay để bảo mệnh cho lão Nhị, phụ hoàng dù gì từng nhận được không ít giúp đỡ từ Dương gia, khi ấy lại đã già, trông thấy đại điện của Dương phi ngập trong máu tươi cũng bị kích thích, nhớ đến ân tình khi xưa liền nằm liệt giường khóc sướt mướt, cho tuyên trẫm vào cung, căn dặn phải bảo vệ lão Nhị cho tốt, đuổi đến một nơi xa làm Vương gia cũng được, chỉ cần đừng để ngươi làm thịt hắn."
Quý Yến Nhiên hỏi: "Hoàng huynh cũng muốn bỏ qua cho hắn?"
"Một bao cỏ như hắn, sống hay chết cũng chẳng quan trọng." Lý Cảnh thêm trà cho cả hai, "Kì thực ta giữ lại cho hắn một mạng, còn vì một nguyên nhân khác nữa. Dựa theo bản lĩnh và tính tình của ngươi, dù sự tình qua đi được mươi năm hay hai mươi năm, ngươi vẫn sẽ không từ bỏ việc điều tra chân tướng, sớm muộn gì cũng biết việc Liêu Hàn bỏ mạng vì cổng nước bị mở sớm.
Nếu như khi ấy lão Nhị đã chết, ta lại đổ hết thảy tội lỗi lên đầu hắn, huynh đệ chúng ta sẽ khó mà thái bình cho được."
Quý Yến Nhiên lại hỏi: "Vậy bây giờ ta có thể giết không?"
"Ngươi muốn thẩm muốn giết hay thiên đao vạn quả, trẫm đều sẽ không cản." Lý Cảnh nói, "Song dù gì hắn cũng là Vương gia, đừng nháo ra sự vụ lớn quá."
Đêm dần khuya, Đức Thịnh công công khẽ khàng thắp thêm vài ngọn đèn trong thư phòng.
Xá Lợi tử bị trộm chỉ là khởi đầu của tất cả, sau đến Thưởng Tuyết Các, rồi thì Thập Bát sơn trang, nếu không quấy tung triều đình đến long trời lở đất, thì âm mưu sau màn dường như không bao giờ dứt. Về phần tương lai sẽ còn xảy ra điều gì, không một ai có thể nói rõ.
Advertisement / Quảng cáo
"Trong thời gian ta điều tra Thập Bát sơn trang vừa rồi, có ai châm ngòi thổi gió với hoàng huynh không?" Quý Yến Nhiên hỏi.
"Ta hiểu ý của ngươi." Lý Cảnh nói, "Tạm thời vẫn chưa, song đối phương lúc này lai giả bất thiện, thể lực không tầm thường đâu, muốn sắp xếp vài nhãn tuyến vào triều có lẽ cũng không khó khăn gì."
(*lai giả bất thiện: đầy đủ là "lai giả bất thiện, thiện giả bất lai"—người đến nhưng không có ý tốt, có ý tốt thì đã chẳng đến)
"Cho nên hoàng huynh từ nay càng phải chú ý cẩn thận hơn." Quý Yến Nhiên duỗi người một chút, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, "Đã đến giờ Tý rồi."
(*giờ Tý: 11pm-1am)
"Về Cam Võ Điện nghỉ đi, đã dọn dẹp cho ngưoi xong hết rồi." Lý Cảnh nói, "Mai muốn ăn gì thì bảo Đức Thịnh công công đi phân phó ngự trù."
"Không đến Cam Võ Điện được, trong phủ còn có khách, ta phải về Vương phủ tiếp hắn." Quý Yến Nhiên đứng dậy, "Đúng rồi, hoàng huynh vẫn còn giữ cái đàn cổ mấy trăm năm tuổi gì đấy chứ?"
Lý Cảnh cảnh giác: "Ấy là "Phượng Tê Ngô" trẫm đã rất vất vả mới có được."
(*Phượng Tê Ngô: phượng hoàng đậu trên cành ngô đồng)
"Ồ." Quý Yến Nhiên tiếc nuối: "Không thể cho à."
Lý Cảnh: "..."
Quý Yến Nhiên lại hỏi: "Vậy ngày mai ta có thể dẫn bằng hữu vào quốc khố chọn ít đồ không?"
Lý Cảnh nhìn hắn: "Gì khố cơ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!