Quý Yến Nhiên không tin: "Đây là loại quy củ gì chứ?
Vân Ỷ Phong nhướn mày: "Bời vì mọi người đều cần mua tin tức từ Phong Vũ môn, cho nên môn chủ ta đây rất quý giá chứ sao."
Giang hồ nhiều người, nhiều chuyện, lại càng nhiều tin tức, thật giả lẫn lộn, một ngày có đến hàng chục hàng trăm phiên bản được đồn thổi, nếu muốn nghe được tình báo chính xác, Phong Vũ môn là sự lựa chọn đáng tin nhất. Dần dà, ước định trở thành "quy củ"—bất kể danh môn chính phái hay yêu ma tà đạo, bất kể hai bên đang đánh nhau đến đầu rơi máu chảy hay người nào đó vừa vì tin tức của Phong Vũ môn mà rước lấy thảm hoạ diệt tộc, không ai có thể động tới Vân Ỷ Phong.
Dù sao cũng phải có người làm nghiệp vụ thu thập tin tình báo, võ lâm không thể thiếu đi vai trò này, mà vừa vặn là hắn lại đảm đương rất tốt.
Quý Yến Nhiên nghe xong, cảm khái tự đáy lòng: "Ngồi không mà vẫn kiếm được tiền, lại còn không lo bị ám sát, thậm chí đang đánh nhau cũng sẽ có người đến bảo hộ cho, chuyện tốt như vậy mà lại bị Vân môn chủ chiếm trước mất rồi."
"Ghen tỵ à?" Vân Ỷ Phong vẫn ngồi trên đệm lót dưới đất, đưa tay vỗ vỗ đầu gối, đáy mắt đầy phấn chấn, "Ghen tỵ cũng vô ích thôi."
Quý Yến Nhiên cong cong khoé miệng, thuận tiện nắm thử lấy cổ tay đối phương, hiện tại rất ấm, không nóng bỏng như khi độc phát, chỉ đơn thuần là độ ấm rất dễ chịu, tựa như con thú nhỏ giữa mùa đông đang cuộn mình ngủ gục bên lò sưởi vừa thức giấc.
Gió thổi ầm ầm đập vào cửa sổ, trong màn đêm tĩnh lặng càng trở nên chói tai. Vân Ỷ Phong nghe ngóng một hồi, không khỏi than thở: "Cũng chẳng biết đêm nay có được yên thân không đây."
"Ngươi nên nghĩ thế này." Quý Yến Nhiên chỉ dạy, "Sớm một ngày không yên, chúng ta mới có thể mau chóng tìm ra ngọn nguồn sự việc, cũng là sớm một ngày xuống được núi, cho nên so với bị vây khốn ở trên núi tuyết này mãi, ta thậm chí còn mong phiền phức sẽ mau mau tìm tới cửa."
Vân Ỷ Phong nhướn mắt, sau cùng vẫn não nề lên tiếng: "Nói thì nói thế, nhưng nếu phiền phức có thể chờ đến ban ngày hẵng tới thì vẫn hơn chứ. Giữa trời đông khắc nghiệt như này mà nửa đêm còn phải quờ quạng mặc quần áo dậy đánh nhau, chẳng phải là quá thảm rồi sao."
Quý Yến Nhiên cười nói: "Vân môn chủ quả là một người thú vị."
"Quá khen rồi." Vân Ỷ Phong chống đầu gối đứng dậy, "Chỉ cần có thể lấy được Huyết Linh chi, tương lai ta sẵn sàng mua vui cho Vương gia nhiều hơn nữa."
Quý Yến Nhiên vờ vịt từ chối: "Sao ta có thể mặt dày như vậy được."
Thế nhưng Vân Ỷ Phong vẫn vô cùng kiên trì, nói nào một giọt ân nghĩa cũng xứng đáng một bể báo đáp, huống hồ đây còn là ơn cứu mạng, cho nên sau này dù vương gia có muốn nghe ca kịch, ta cũng sẽ không ngại tìm học nghệ nhân nổi tiếng nhất để về diễn cho vương gia xem. Người xưa thải y ngu thân, ta đây thải y ngu ngươi. Thời điểm nói ra những lời này, hắn đang ngồi bên giường, ngọn đèn lưu ly trong trướng chập chờn khẽ động, ánh sáng nhàn nhạt khiến tất thảy đều mềm mại và sinh động lạ thường, thần sắc trên khuôn mặt cũng trở nên chân thành hơn, cho dù là người từng kinh qua cuồng phong Tái Ngoại nhiều năm như Tiêu vương điện hạ, da mặt lúc này cũng có chút không chống đỡ nổi, cuối cùng đã cảm nhận được tự vị chột dạ thấp thỏm của đám tuỳ tùng lúc trước.
(*thải y ngu thân: mặc đồ sặc sỡ, chọc cha mẹ vui—dựa theo câu chuyện của một người con hiếu thảo nọ, dù đã bảy mươi cũng không ngại mặc đồ sặc sỡ giả làm trẻ nhỏ chọc cho cha mẹ vui vẻ → sẵn sàng làm tất cả vì niềm vui của cha mẹ
ㄴ thải y ngu ngươi: sẵn sàng làm tất cả để ngươi được cao hứng)
Advertisement / Quảng cáo
"Ngủ đi." Hắn nói, ngữ điệu bất giác trở nên ôn nhu thêm vài phần.
Vân Ỷ Phong đáp: "Không có nước nóng."
Quý Yến Nhiên chủ động nói: "Ta đi đun."
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Ừm."
Căn bếp nhỏ toả ra hơi nóng ngùn ngụt, Quý Yến Nhiên ngồi trên ghế gấp, không ngừng kéo đẩy hộp gió chuyên tâm đốt lửa. Chỉ có điều tâm ý dào dạt nhưng tay nghề lại quá kém, cả gương mặt đã bị hun thành đen thui.
(*hộp gió: công dụng tương tự cái quạt thổi để giữ lửa hoặc làm lửa bùng lên, cách dùng—lấy tay kéo đẩy để tạo gió trong bếp lò)
Nếu như để huynh đệ trong doanh trại Hắc Giao thấy được cảnh này, nhất định sẽ trở thành trò cười cho bọn họ suốt ba năm.
Suốt đêm ấy, nước lại đóng thành băng.
Trên cánh đồng tuyết mênh mông, vài bóng đen quỷ dị thoắt ẩn thoắt hiện trong hư không.
Tuyết lớn mau hạt, nhanh chóng vùi lấp đi mọi vết tích.....
Sớm hôm sau, Vân Ỷ Phong còn đang say giấc, Nhạc Chi Hoa đã vội vàng chạy tới gõ cửa, nói bên ngoài đã xảy ra chuyện.
Từ sáng sớm đã có người đem thi thể cháy đen của gã tiều phu vào trong sân, Ngọc thẩm đang quét tuyết thì nhìn thấy, suýt nữa bị doạ cho hồn phi phách tán. Khi Vân Ỷ Phong cùng Quý Yến Nhiên chạy tới, Kim Hoán đang dùng vải trắng trùm lên cỗ thi thể, nói đã kiểm tra nguyên nhân tử vong, xác thực là bị Oanh Thiên Lôi nổ nát lục phủ ngũ tạng.
Quý Yến Nhiên nói: "Xem ra đối phương cảm thấy cho phát nổ vẫn chưa đủ, mà còn muốn chúng ta tận mắt nhìn được thảm trạng của thi thể, trực tiếp cảm thụ sự uy hiếp một cách rõ rệt nhất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!