Chương 44: Hoang ngôn chân tướng

Chén trà xanh bốc lên khói trắng nghi ngút, căn phòng rơi vào tĩnh mịch.

Quý Yến Nhiên ngửa ra phía sau tựa vào lưng ghế, tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy.

Sau sự kiện ngọc Xá Lợi Phật bị đánh cắp, chủ sử đứng sau Chu Minh và Chu Cửu Tiêu còn chưa ra mặt, hiện tại lại tiếp tục dính dáng đến công trình thay đổi tuyến chảy của Bạch Hà từ mười bảy năm về trước, hết chuyện này tới chuyện khác, loanh quanh luẩn quẩn, tựa hồ cũng chỉ nhằm gây ra mâu thuẫn giữa mình và Hoàng thượng, hay nói đúng hơn, là gây ra mâu thuẫn giữa binh quyền và hoàng quyền.

Đầu đau muốn nứt cả ra.

Vân Ỷ Phong rời khỏi khách phòng, nhẹ tay đóng cửa lại giúp hắn.

Ngô Sở Tư đứng ngay ngoài cửa, hắn là tới đưa tin, hôm nay dịch quán trong thành nhận được báo cáo từ biên quan, nói rằng cách đây vài ngày, không hiểu vì sao bộ tộc Cát Đằng vẫn luôn đóng chiếm đại mạc Đông Bắc Bộ đột nhiên chủ động rút lui về hang ổ, tuy thoạt nhìn là việc tốt, nhưng sự tình nhẹ nhõm quá mức thế này, dường như lại đang báo hiệu một màn giông bão sắp tới, khiến con người ta khó mà có thể an tâm.

"Vân môn chủ, có chuyện gì sao?" Hắn hạ giọng, "Thị vệ ngoài cổng ngay thở mạnh cũng không dám, còn liên tục khoát tay ngăn ta tuyệt đối không được vào, Hứa gia lại xảy ra chuyện rồi à?"

"Phải." Vân Ỷ Phong thoáng nhìn về phía sau, "Đến phòng ngươi rồi nói."

Bản chất vấn đề ẩn tàng bí mật khổng lồ mà rối ren, thế nhưng khi nói ra lại vô cùng đơn giản, chỉ mất vài ba câu là xong. Ngô Sở Tư cũng không ngờ sự vụ lần này lại liên quan đến công trình đổi tuyến Bạch Hà năm nào, chuyện đáng lo ngại nhất lúc trước cuối cùng vẫn xảy đến, lúc này đối phương muốn gây ầm ĩ toàn thành, e chỉ có ba phần để trả thù Hứa, mà bảy phần còn lại, đều là nhắm đến Quý Yến Nhiên.

Vân Ỷ Phong nói: "Ta đã khuyên Vương gia, nếu thật sự có dính líu đến Bạch Hà, thì việc điều tra thêm không những vô ích, mà còn đúng với ý muốn của tên chủ sử sau màn kia."

Ngô Sở Tư vội vàng hỏi: "Vương gia thì sao, hắn nói thế nào?"

Advertisement / Quảng cáo

"Hắn không nói gì, hẳn là vẫn còn đang do dự." Vân Ỷ Phong nói, "Kì thực Hứa lão thái gia đưa ra lí do thoái thác về một thời làm tặc ở Đông Quan kia, phần vì bảo trụ cho hậu nhân Hứa gia, nhưng cũng là gián tiếp vẽ cho Vương gia một đường lui, chỉ cần hắn trị tội đúng luật là việc này có thế dừng lại ở đây, những bách tính chết oan năm đó cũng phần nào được an ủi.

Ngược lại nếu tiếp tục truy cứu, truy ra việc này thật sự có dính líu đến Hoàng thượng, rồi sao, sau đó thì thế nào?"

Quá khứ là như vậy, nhưng hiện tại thiên hạ đã thái bình. Không một người đứng đầu nào nguyện ý bị lật tẩy loại chuyện cũ này, dù không xét đến ẩn tình cá nhân—phẩm hạnh Thiên tử lộ ra khiếm khuyết, chẳng khác nào tạo cơ hội cho những kẻ mưu mô lòng dạ khó lường, vì sự bình ổn của giang sơn, thống soái binh mã đầy quyền lực như Quý Yến Nhiên hẳn cũng nên lựa chọn bảo vệ hình ảnh và thể diện của hoàng gia.

Chưa kể trước mắt, Lý Cảnh vẫn là một Hoàng đế không tệ, dốc lòng vì nước, đẩy lùi ngoại xâm trị an dân tộc, điều hành quốc gia rất quy củ và trật tự.

Ngô Sở Tư thở dài: "Vương gia cũng biết rõ, nếu tiếp tục thì chỉ có hại chứ không có lợi, vì vậy nên mới do dự."

Vân Ỷ Phong nhíu mày: "Ta không hiểu."

Ngô Sở Tư đứng dậy pha một ấm trà cho hắn: "Vân môn chủ biết về Liêu đại tướng quân chứ?"

Vân Ỷ Phong gật đầu.

Nguyên lão hai triều lừng danh bất bại—tướng quân Liêu Như Sơn, người từng nhiều năm đánh Nam dẹp Bắc, lập nên vô số chiến công vì Đại Lương Quốc, cách đây vài năm đã đổ bệnh qua đời.

(*nguyên lão: ở đây là lão tướng kì cựu trong triều)

"Liêu tướng quân đến già mới có con, độc nhất một nhi tử tên Liêu Hàn, mười tuổi đã được đưa vào cung đọc sách, quan hệ cùng Hoàng thượng và Vương gia rất tốt, ba người thường xuyên cùng nhau học văn luyện võ, thân nhau như huynh đệ ruột." Ngô Sở Tư nói, "Hồi nhỏ Vương gia rất nghịch ngợm, hay gặp rắc rối rồi bị bắt chép phạt, mỗi lần đều phải nhờ đến Liêu tướng quân đi cầu tình với Tiên hoàng, những lần lẻn ra khỏi cung dạo chơi, dù muộn đến mấy cũng phải ghé qua Liêu phủ ăn một bữa cơm mới về."

Quý Yến Nhiên vẫn xem Liêu tướng quân như thầy như cha, cũng sùng bái Liêu Hàn lớn hơn mình chín tuổi như thân huynh trưởng, từ khi biết đi đã luôn tò tò theo sau hắn, cứ như vậy cho đến năm tám tuổi.

Ngô Sở Tư nói: "Năm ấy, Liêu thiếu gia vừa tròn mười bảy tuổi."

Lý Cảnh phụng chỉ đốc thúc công trình đổi tuyến sông Bạch Hà, Liêu Hàn cũng rời hoàng cung, tự mình đến từng thôn xóm, hộ tống từng nhóm bách tính đi khỏi đất quê tới nhà mới. Trong triều lúc này phe phái phân tranh, Lý Cảnh được Hoàng đế đánh giá cao nhất, song tương lai có thể lên ngôi hay không cũng không hề chắc chắn, hơn nữa mỗi người đều có tâm tư riêng, cho nên chuyện thúc đẩy lộ trình Bạch Hà ngày càng gặp phải nhiều khó khăn, ngay cả nhân thủ còn không đủ.

Thời gian đầu, vì muốn để Lý Cảnh an tâm, Liêu Hàn còn kêu gọi rất nhiều huynh đệ của mình cùng hối hả ngược xuôi, suốt nhiều ngày không ngủ không nghỉ là chuyện thường tình, đợi đến khi sự tình bắt đầu đâu vào đấy, cộng thêm sức tương trợ của Thừa tướng và Liêu tướng quân, viễn cảnh mới dần dần tốt lên.

Ngô Sở Tư thở dài: "Thế nhưng đến lúc gần hoàn thiện, Liêu tiểu thiếu gia lại... Lúc ấy hắn có nói trong người mệt mỏi, đầu choáng mắt hoa, thế nhưng vẫn khăng khăng phải đi an trí cho nhóm bách tính cuối cùng, kết cục đúng lúc lũ vọt tới, trượt chân ngã xuống núi mà mất mạng."

Liêu Như Sơn chịu đả kích nặng nề, lập tức đổ bệnh nặng, sau này dù miễn cưỡng chữa khỏi, song thương tổn về tâm lý thì vẫn mãi ở đó, thân thể ngày một gầy gò già yếu, cả ngày phải dựa vào thuốc uống để kéo dài tính mạng, cũng không thể rời khỏi giường bệnh một bước.

Vân Ỷ Phong thăm dò: "Vậy tai nạn kia của Liêu Hàn..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!