Vân Ỷ Phong ngủ một giấc rất sâu, khi tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau. Xung quanh vẫn tĩnh mịch như vậy, hắn trùm chăn trở mình, định bụng mơ tiếp tàn mộng vừa rồi, nhưng bỗng dưng cứng đờ người, thoáng cảm thấy dường như có điểm gì đó sai sai. Thân thể trần trụi được bọc trong gấm lụa mịn như mây, không gì ngăn trở lại còn ấm áp như xuân, dễ chịu thì rất dễ chịu, chỉ là—
Hắn ngờ vực ở trong chăn sờ soạng quanh thân một phen.
Quý Yến Nhiên ngồi cạnh bàn uống trà, không nhanh không chậm nói: "Giờ Tý tối qua, Vân môn đột nhiên mộng du đến phòng ta, không chịu mặc quần áo thì thôi, còn khóc lóc gào thét đòi lên giường, nháo nhào một trận."
Vân Ỷ Phong lúc này mới phát hiện, trong phòng thế mà vẫn còn một người.
Quý Yến Nhiên khổ tâm: "Nháo đến cả phố đều tỉnh dậy."
Vân Ỷ Phong kéo cao chăn, tiếng nói lùng bùng từ trong vọng ra: "Lát nữa đi giết người diệt khẩu."
Quý Yến Nhiên cười nói: "Dậy ăn một chút gì đi đã, không thì chính mình lại chết đói trước đấy."
"Không có khẩu vị." Vân Ỷ Phong quay đầu nhìn hắn, giọng còn khàn khàn. "Trương Cô Hạc tra ra được cái gì rồi?"
"Không có thu hoạch gì." Quý Yến Nhiên ngồi xuống bên giường, "Nhưng trong thành lại xuất hiện một bài đồng dao mới."
Vân Ỷ Phong hoàn toàn không còn thấy buồn ngủ, lập tức ngồi dậy, giật mình nói: "Cái gì?"
"Ngươi không nghe lầm." Quý Yến Nhiên nói, "Trong thành lại xuất hiện một bài đồng dao mới."
Advertisement / Quảng cáo
Năm con dê nhỏ cùng di chuyển, dê lớn dẫn đầu chạy trong đêm;
Cùng nhau lên núi cúi đầu lạy, lũ lớn tràn vào ngập cả thành;
Dê con dê con đâu cả rồi, trên đất đầy ắp toàn trân bảo;
Sừng dê dài dài dát vàng bạc, thân dê phì phì mang gấm vóc;
Dê ác từ đây không lo nghĩ, độc chiếm Thập Bát hưởng vinh hoa.
Sau loạt thảm án tại Thập Bát sơn trang, dân chúng trong thành đã sớm sinh ra sợ hãi tột cùng với những đứa nhỏ chăn dê và các sản vật từ dê, trường hợp nghiêm trọng hơn thì ngay cả thịt dê cũng không dám ăn, hiện tại bài đồng dao mới xuất hiện lại còn nhắc đến lũ lớn ngập thành, dê ác Thập Bát, thiếu điều không trực tiếp khắc luôn ra lời nguyền rủa, cho nên tất cả người lớn trong thành vừa nghe được câu hát của đứa nhỏ ăn xin đã nhận ra điều bất thường, lập tức ùn ùn chạy đến phủ nha báo cáo với sư gia.
Vân Ỷ Phong hỏi: "Đứa nhỏ ăn xin?"
"Phải." Quý Yến Nhiên nói, "Trẻ nhỏ trong thành nếu có cha mẹ thì đều đã bị cảnh cáo không được nhắc đến "dê", chỉ có nhóm những đứa nhỏ ăn xin không hiểu chuyện, được người cho bạc thì liền học theo khúc đồng dao này.
Cố ý chọn thời điểm trà lâu đông người nhất trong ngày, âm giọng non nớt đọc vang từng lời ca kinh hoàng, cộng thêm biểu tình ngây thơ thuần khiết cùng những đôi mắt đen láy của đám nhỏ ăn xin, dù đang là giữa ban ngày ban mặt, khách nhân trong quán cũng bị doạ đến đổ mồ hôi lạnh.
Huyết án "năm con dê nhỏ" vừa ứng nghiệm từng cái một thì lại xuất hiện điềm dữ mới, dân chúng tất nhiên đều hoảng hốt, nhao nhao suy đoán về "Cùng nhau lên núi cúi đầu lạy, lũ lớn tràn vào ngập cả thành", chẳng lẽ là tới đây, thượng nguồn Bạch Hà sẽ mang đến một trận đại hồng thuỷ nhấn chìm thành Vọng Tinh?
Quý Yến Nhiên nói: "Đồng dao xuất hiện từ sáng nay, mới được hai canh giờ đã gây ra huyên náo hỗn loạn toàn thành."
"Năm con dê nhỏ lúc trước chỉ nhằm vào mình Hứa gia, dân chúng không mấy quan tâm mà hầu như chỉ đến xem náo nhiệt, hiện tại thì trực tiếp chĩa mũi dùi vào "cả thành" rồi." Vân Ỷ Phong tựa vào đầu giường, "Ta nhớ từ khi Bạch Hà đổi tuyến đến nay, nơi này chưa bị lũ lụt lần nào mà phải không?"
Quý Yến Nhiên gật đầu: "Xét tuyến sông hiện tại, muốn nhấn chìm thành Vọng Tinh cũng không dễ gì. Song dân chúng nào có quan tâm, chỉ biết năm huynh đệ Hứa gia chết theo năm câu đồng dao, cho nên trước khi triều đình điều tra ra chân tướng, ai nấy tim treo ngược trên cây, gió thổi qua đã liền run rẩy, nói ra kiểu gì cũng được."
Nghĩ không ra ý tứ sâu xa, thì cứ dựa theo mặt chữ mà phân tích. Dê lớn mang theo năm dê con lên núi cúi lạy, lũ lớn tràn vào ngập toà thành, nghe qua rất giống với nghi thức hiến tế của tà giáo, mà chẳng phải trước đó quan phủ đã tra ra dấu tích của Hồng Nha Hắc Nha nào đó rồi sao? Đây chẳng phải điểm tương đồng là gì! Nghĩ đến đây, oán niệm trong thành ngày càng sôi sục, thậm chí có người đã bắt đầu muốn làm loạn, nói rằng chỉ cần làm một mồi lửa thiêu rụi Thập Bát sơn trang, thì mọi người mới mong thái bình được.
Quý Yến Nhiên nói: "Trương Cô Hạc phiền não không thôi, lão Ngô phải mang binh đi giúp hắn dẹp loạn rồi."
Vân Ỷ Phong kéo chăn kín mít: "Bài đồng dao trước thì còn nói là do có người vì hận Hứa gia mà bày trận trả thù, chứ bây giờ Hứa gia đã hoàn toàn sụp đổ, đối phương vẫn không thu tay mà còn chế ra một bài đồng dao mới, cũng chẳng nói ấy là tiên đoán tương lai hay kể lại chuyện cũ, như lời đồn thổi, chẳng lẽ toàn thành đều phải có thù với Hứa gia?"
Quý Yến Nhiên hỏi: "Cho nên là?"
"Cho nên ta đoán hắn không có ý định giết thêm người, mà chỉ muốn gây chuyện thôi." Vân Ỷ Phong vươn tay, vỗ vỗ lên bả vai đối phương, "Vương gia, bảo trọng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!