Ăn xong, tiểu nhị nhanh tay thu dọn bát đĩa, bưng lên hai chén trà xuân xanh ngọc. Lúc này, ánh mặt trời ấm áp vừa vặn rọi vào qua song cửa, chiếu đến xương cốt toàn thân cũng muốn nhũn ra, chỉ muốn chui thẳng vào trong chăn bông làm một giấc ngủ trưa.
Quý Yến Nhiên huơ huơ tay trước mặt đối phương: "Mệt sao?"
"Mệt cũng không thể đi nghỉ được." Vân Ỷ Phong buông chén trà xuống, "Cả sáng nay ta vẫn luôn suy nghĩ, năm câu đồng dao kia rất có thể còn mang một lớp nghĩa khác nữa."
Quý Yến Nhiên ra hiệu cho hắn nói tiếp.
"Một con đi đường không cẩn thận, rơi xuống vách núi ngã gãy chân;
Một con tham ăn đi lạc đường, vác cái bụng tròn không thể động;
Một con vụng về lại đần độn, không ăn cỏ chỉ kết dây thừng;
Ba câu này lần lượt nói về kết cục của Hứa Thu Vượng, Hứa Thu Thịnh và Hứa Thu Như. Ba huynh đệ hắn người chết thảm trong giếng cùng cái chân gãy, người ăn nhiều đến nỗi thành phế nhân, người thì ly kỳ bị treo cổ trong núi, từng kiểu chết đều khớp với lời bài đồng dao. Bởi vậy ban đầu ai cũng cho rằng "Một con tìm dê cái khắp nơi, máu chảy thành sông mất đi mạng" chính là ám chỉ Hứa Thu Ý sẽ có cái chết be bét máu, dưới tay một nữ sát thủ nào đó, thế nhưng thực tế vế sau cũng không hẳn như vậy."
Quý Yến Nhiên nhìn ra ý tứ của hắn.
Câu đồng dao thứ tư không chỉ báo trước về cái chết của Hứa Thu Ý, mà còn vạch trần rằng hắn đã từng gây ra nhiều tội ác như thế nào.
Advertisement / Quảng cáo
Nếu thế, có lẽ nào những câu còn lại cũng như vậy?
Phải chăng Hứa Thu Vượng đã từng đẩy ai đó xuống vực.
Phải chăng Hứa Thu Thịnh đã từng ép ai đó uống thuốc gây bạo thực.
Và phải chăng Hứa Thu Như đã từng dùng dây từng siết cổ ai đó đến chết.
Gieo nhân nào ắt gặt quả ấy, cho nên lúc này mới phải nhận lại tất thảy quả báo giống y những thủ đoạn tàn độc mình từng gây ra.
Vân Ỷ Phong nói tiếp: "Có thể đây mới là toàn bộ ý nghĩa của khúc đồng dao, tất nhiên trước mắt còn chưa có bằng chứng gì, đây đều mới chỉ là phỏng đoán của ta thôi."
"Phỏng đoán này không phải không có lý." Quý Yến Nhiên rót thêm trà cho hắn. "Nếu là như vậy, người ở sau màn cũng giống như đang thay trời hành đạo, chưa nói đâu xa, ví như trường hợp của Hứa Thu Ý, nếu tiếp tục để mặc hắn tự tung tự tác thì không biết còn bao nhiêu cô nương sẽ phải bỏ mạng vô tội nữa".
"Cũng may cho Vưu thị lớn mạng." Vân Ỷ Phong thở dài, "Hôm qua nàng đã được người nhà đến đón về võ quán, còn cả vị Thuý Nhi cô nương kia nữa, đã có thể thoát khỏi ma trảo của Hứa Thu Ý, hi vọng sau này cả hai sẽ có được những ngày tháng an lành."
Qua một lúc, Quý Yến Nhiên lại hỏi: "Câu thứ năm thì sao? Đã "tuổi còn nhỏ" lại còn "oa oa bật khóc đòi đồ ăn", dựa theo suy luận vừa rồi, chẳng lẽ vị Hứa ngũ chưởng quỹ này hồi trẻ đã từng giết người rồi đoạt đi lương thực của người khác?"
Vân Ỷ Phong khẽ nhíu mày: "Còn chưa thể xác định, nhưng hẳn là không đến mức ấy chứ."
Hứa Thu Bình nhỏ nhất, có vẻ là Hứa lão thái gia đứng tuổi rồi mới đẻ hắn, lúc ra đời thì cả bốn ca ca đều đã trưởng thành, cho dù Hứa gia có từng kham khổ thế nào trước khi phất lên, thì với điều kiện sức lực của năm thanh niên trai tráng trong nhà, muốn no bụng cũng là chuyện dễ dàng. Mà kể cả có đói bụng đến mức phải đi giết người đoạt gạo, thì cũng chẳng đến phiên thanh niên trời sinh thấp bé nhẹ cân như Hứa Thu Bình ra tay—gió thổi qua đã muốn bay cả người, hắn dù có tặc tâm thì cũng không có tặc lực.
(*tặc tâm: tâm của kẻ tặc; ý đồ xấu
tặc lực: năng lực của kẻ tặc; khả năng làm tặc)
"Càng ngày ta càng tò mò, người ở sau màn kia rốt cục là có mục đích gì." Vân Ỷ Phong nhìn hắn, "Hắn hẳn là ai đó biết được chuyện cũ của Hứa gia, thế nhưng nếu đã biết, vì sao không trực tiếp viết ra một phong thư nói rõ ràng mọi chuyện luôn đi? Ngược lại còn nhọc tâm chế ra một bài đồng dao, khiến cho dư luận xôn xao mà chúng ta thì lao đao suy đoán.
Cho nên ngoài việc huỷ hoại đi danh vọng của Hứa gia để người nhà họ cả ngày sống trong nỗi sợ hãi nơm nớp, có khi nào hắn vẫn còn ý đồ nào khác nữa không?"
"Bày ra cả phù chú của Hồng Nha giáo thì rõ ràng là muốn kéo ta xuống nước rồi." Quý Yến Nhiên duỗi người một chút, "Đi thôi, chưa nói chuyện này vội, chúng ta đến Thập Bát sơn trang đã."
Ánh mặt trời vẫn thật ấm áp, chiếu xuống cả một đường vàng óng rực rỡ, đem đến sức sống tràn đầy cho vạn vật xung quanh.
Quý Yến Nhiên cảm thấy hơi tiếc, tiết trời đầu xuân sáng sủa thế này, đáng lẽ ra có thể tìm một sườn núi thoai thoải đón ánh nắng mặt trời, kê một chiếc ghế dài nằm đó ngắm cảnh xuân, thưởng trà xuân, không thì trở lại Nhạn thành vào quán rượu làm một vò Tuý Xuân Phong cũng được, ai muốn quản Thập Bát với chả Nhị Thập Bát sơn trang gì chứ, nháo hết cả lòng.
Tất nhiên, mình mình về Tây Bắc thì không vui, tốt nhất là phải mang theo một người nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!