"Một đứa trẻ đóng làm câm điếc, sáng tối chẳng mở miệng một lần;
Đông lạnh thấu xương gió lạnh nổi, đếm số con dê rồi vội về;
Một con đi đường không cẩn thận, rơi xuống vách núi ngã gãy chân;
Một con tham ăn đi lạc đường, vác cái bụng tròn không thể động;
Một con vụng về lại đần độn, không ăn cỏ chỉ kết dây thừng;
Một con tìm dê cái khắp nơi, máu chảy thành sông mất đi mạng;
Còn lại một con tuổi còn nhỏ, oa oa bật khóc đòi đồ ăn."
(*bài này đọc tiếng Hán còn có ít vần điệu, mình dịch ra thì mất sạch rồi...)
Đám trẻ con trong Thập Bát sơn trang tụ lại, cùng nhau đọc bài đồng dao một lần, trong đó có cả tiểu nha đầu đêm hôm trước, giống như những đứa nhỏ còn lại, nàng cũng rụt rè không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Quản gia Hứa phủ đứng ngây ngốc ở một bên, nghe những tiếng đồng thanh đầy non nớt mà đáy lòng phát run: "Chẳng lẽ là lời báo hiệu án mạng?"
"Đúng vậy." Vân Ỷ Phong nói, "Phân tích "đứa trẻ sáng tối không nói chuyện" sẽ ra một chữ "Hứa", hai câu đồng dao đã ứng nghiệm, việc phải làm bây giờ là mau chóng đón ba vị chưởng quỹ còn lại về nhà, tránh cho đêm dài lắm mộng."
Advertisement / Quảng cáo
(*sáng tối không nói chuyện → trưa nói chuyện → nói // + trưa // → Hứa //)
Quản gia mặt mũi trắng bệch lên tiếng đáp: "Đã sớm đi mời về, tính ra thì hẳn sắp về rồi, nhưng mà đến giờ vẫn chưa thấy ai, có lẽ nào... không không không, để ta phái thêm người, vậy đi." Bước chân của hắn đã lảo đảo, ra đến cửa còn vấp một cái suýt ngã, rõ ràng là bị chấn kinh không nhẹ.
Thành Vọng Tinh xưa nay vẫn luôn an ổn trù phú, ngay cả mấy vụ trộm vặt cũng vô cùng hiếm có, không nghĩ đến lúc xảy ra chuyện thì liền là một đại án tử, ban đầu dính líu đến Hồng Nha giáo, giờ lại xuất hiện cả lời báo tử ly kỳ mà quỷ dị này—trẻ nhỏ toàn thành vẫn luôn líu ríu vui vẻ đọc bài đồng dao về "đứa nhỏ đóng giả câm điếc", lúc trước chưa nhận ra điều gì bất thường, giờ ngẫm lại mới thấy nó chẳng khác nào một cú tát trực diện vào mặt quan binh triều đình.
Vân Ỷ Phong phái đệ tử Phong Vũ môn đi giúp đỡ quan phủ cẩn thận tìm kiếm khắp thành, rất nhanh đã dò ra xuất xứ của khúc đồng dao, lại là một người trẻ tuổi có vết bớt trên tay, cho đám trẻ ngoài thành một thanh kẹo rồi dạy chúng hát theo bài ca chết chóc này, hắn và người đã báo tin cho Hứa lão thái gia ở trên núi hẳn là cùng một người.
"Đối phương vì sao phải làm vậy?" Thuộc hạ Vương phủ thấy khó hiểu.
"Để khiêu khích." Quý Yến Nhiên nói, "Ngươi không thấy trên dưới Hứa gia bây giờ đều đã trở thành chim sợ cành cong rồi sao, cho dù có quan binh bảo hộ tầng tầng lớp lớp từ trong ra ngoài thì ai nấy đều chỉ trốn tịt ở trong phòng, nghe một tiếng sấm cũng liền run rẩy như cầy sấy."
(*chim sợ cành cong: hình như mình có note một lần rồi, đại ý là một lần tổn thương cả đời e sợ)
Vân Ỷ Phong nhắc thêm: "Hứa gia rất có uy vọng ở trong thành, sự việc lần này lại liên quan đến cả tà giáo lẫn bài đồng dao kinh dị, nghe qua đủ thấy kỳ quái, dân chúng đã bắt đầu suy đoán đồn đại lung tung, nếu triều đình không mau đưa ra một lời giải đáp thoả đáng thì e là tương lai sẽ còn gây nên một cơn bão dư luận kinh khủng hơn, không thể cứu vãn được nữa."
"Đi thôi." Quý Yến Nhiên nói, "Chúng ta đi gặp vị Hứa lão thái gia kia."
Hứa gia có tổng công năm chưởng quỹ, lần lượt là Hứa Thu Vượng, Hứa Thu Thịnh, Hứa Thu Như, Hứa Thu Ý và Hứa Thu Bình, tên đặt với ngụ ý vượng thịnh như ý bình an. Hiện tại Hứa Thu Vượng đã chết, Hứa Thu Thịnh tiếp nhận châm cứu xong, dù giữ được mạng nhưng dạ dày triệt để bị tổn thương, từ giờ chỉ có thể nằm đó thoi thóp, ăn uống nắm thả đều không thể tự lo—gần như đã trở thành tàn phế.
Ba huynh đệ còn lại vẫn chưa biết đang đâu, sống chết thế nào, Hứa lão thái gia mới đây còn là một quý nhân mặt mũi hồng hào phúc hậu, thoáng chốc đã trở nên già yếu hom hem, đôi mắt đục ngầu khô cạn, cả ngày chỉ biết ngồi trong Phật đường lầm bầm tụng kinh.
(*chưởng quỹ: người quản lý (chuỗi) cửa hàng/tiệm buôn)
Tiếng mõ trầm tĩnh.
Núi rừng lặng thinh.
Chỉ có âm thanh vó ngựa sầm sập nổi lên.
"Tam chưởng quỹ!"
"Tam chưởng quỹ!"
Tiếng hô hoán liên tục vang vọng khắp sơn gian, đây là những gia đinh được phái đi tìm Hứa Thu Như, tối qua biết tin có người tận mắt nhìn thấy đội kỵ mã của Hứa gia tiến vào núi nên mới đuổi theo đến đây. Vượt qua hai đỉnh núi, bọn hắn lại mơ hồ nghe thấy ở đầu kia cũng đang có người gọi "Tam chưởng quỹ", trong lòng hoảng hốt vội giục ngựa chạy tới thì đụng mặt thủ quỹ đi cùng Hứa Thu Như.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!