Chương 25: Hoa đăng sơ thượng

Vân Ỷ Phong phủi phủi vạt áo, nói: "Không có gì, cưỡi ngựa không cẩn thận nên bị té thôi."

"Toàn thân đất cát thế này, trước cứ về nhà trọ đã." Quý Yến Nhiên ngồi xổm trước mặt hắn, "Để ta tìm đại phu khám qua cho ngươi."

"Ra ngoài dắt Phi Sương Giao đi hẵng." Vân Ỷ Phong nhắc nhở, "Cẩn thận, đừng để nó đả thương người dân."

"Phi Sương Giao?" Quý Yến Nhiên nghe được cũng sững sờ, khó tin hỏi lại, "Ngươi cưỡi nó đến?"

Thấy hắn sửng sốt như vậy, Vân Ỷ Phong không hề che giấu vẻ đắc ý trong đáy mắt: "Đúng vậy."

"Thật không vậy?" Quý Yến Nhiên bật cười, ra bên ngoài đảo mắt một vòng, quả nhiên bắt gặp con ngựa cao lớn màu trắng bạc trong con hẻm đang nhàn nhã vẫy đuôi, sau khi phát hiện ra chủ nhân liền vui vẻ tung vó chạy tới, vô cùng thân mật.

Vân Ỷ Phong vẫn ngồi trong sân bóp chân, thấy hắn vào cửa thì nhướn mày nói: "Thế nào, ta không có lừa Vương gia chứ?"

"Tính tình Phi Sương Giao rất dữ dội, bình thường không để cho ai đụng chạm hết." Quý Yến Nhiên kéo hắn đứng dậy, "Lâm Ảnh chỉ được nó cõng một lần trong lúc nửa sống nửa chết mà cũng đi khoe khoang khắp quân doanh suốt ba tháng trời rồi."

Vân Ỷ Phong nói: "Thế Vương gia cảm thấy ta có thể đi khoe khoang bao lâu đây?"

"Muốn khoe đến bao giờ cũng được." Quý Yến Nhiên đỡ hắn lên ngựa, cười nói, "Đi thôi, chúng ta về nhà trọ đã."

Lâm Ảnh đã bao trọn toàn bộ toà nhà nên không gian hoàn toàn yên tĩnh. Quý Yến Nhiên đặt túi vải của hắn lên bàn, gọi người mang nước tắm đến: "Một lát nữa đại phu sẽ tới."

"Ừm." Vân Ỷ Phong dùng tay thử nhiệt đồ trong bồn nước, "Vương gia ở gian nào?"

Quý Yến Nhiên đáp: "Sát vách."

Vân Ỷ Phong gật đầu: "Vậy đợi ta tắm rửa thay đồ xong sẽ đến tìm Vương gia."

Bôn ba trên đường mấy ngày liên tiếp, thân thể dính dớp vô cùng khó chịu, hiện tại rốt cục cũng được thả mình vào nước nóng, hắn tất nhiên không buồn để tâm đến vài vết trầy da xước xát trên đùi, cứ thế nửa nằm nửa ngồi thư giãn trong bồn suốt gần nửa canh giờ, đến khi thấy cơ thể đã mềm nhũn ra mới chịu đứng lên.

Quý Yến Nhiên đang ngồi uống trà trong phòng.

"Vương gia." Vân Ỷ Phong đẩy cửa bước vào, y phục đã thay mới, mái tóc đen nhánh còn hơi ẩm ướt, "Có trà không?"

"Có, đến đây ngồi đi." Quý Yến Nhiên kéo ghế giúp hắn, lại hỏi, "Vân môn chủ đột nhiên xuất hiện ở đây, là vì trong Vương thành đã truyền ra tin tức ta đang ở thành Vọng Tinh sao?"

"Cũng không hẳn, ta với A Phúc trong lúc đi dạo trùng hợp gặp được một tên lưu manh rồi từ đó tìm được ra ngọn nguồn sự việc." Vân Ỷ Phong nói, "Lão Thái phi đoán được những người này sẽ lợi dụng Lư công công để châm ngòi thổi gió, cho nên Phong Vũ môn đã đi trước một bước, thả ra tin tức nói Xá Lợi tử hiện đang ở thành Vọng Tinh, Vương gia lần này xuôi nam thuần tuý là vì nhiệm vụ tìm lại quốc bảo."

Hắn vừa nói, vừa rút ra viên ngọc Xá Lợi Phật từ trong tay áo, đưa đến trước mặt đối phương: "Đây, Vương gia có thể mang nó về giao nộp rồi."

Quý Yến Nhiên: "..."

Advertisement / Quảng cáo

Căn phòng một mực yên lặng.

Quá nửa ngày, Quý Yến Nhiên mới khó tin hỏi lại: "Ngươi tìm được nó ở đâu?"

"Vương thành, chi tiết thế nào, sau này rảnh rỗi ta sẽ kể lại cho Vương gia nghe." Vân Ỷ Phong nhìn hắn, thuận tiện nhắc nhở, "Xá Lợi tử cũng tìm thấy rồi, Huyết Linh chi Vương gia đã đáp ứng ta thì sao?"

Chỉ với vài câu ngắn ngủi của đối phương, tâm tình Tiêu vương điện hạ như đã được thể nghiệm tất cả thăng trầm của cuộc đời này, tìm được Xá Lợi tử tất nhiên là chuyện tốt, thế nhưng về phần Huyết Linh chi lúc trước mình thuận miệng hứa bậy kia... Xem ra, Thái y viện không thể chữa khỏi được cho hắn, mà toán quân được phái đến đảo Mê Tung hiện tại có khi còn chưa ra đến biển.

Nhìn trước nhìn sau thế nào cũng chỉ thấy ngõ cụt, chủ nợ lại đã đến tận nơi thúc giục, Quý Yến Nhiên đành phải cứng rắn ngẩng đầu bất chấp nói: "Huyết Linh chi, hay là để về lại Vương thành rồi... Này, Vân môn chủ!"

Vân Ỷ Phong hai mắt nhắm nghiền, toàn thân mềm nhũn té xỉu vào ngực hắn.

Quý Yến Nhiên ôm ngang người lên mang về giường mình, sau đó quen thuộc kiểm tra mạch tượng của hắn.

Cũng may hiện tại nghe chừng không quá hỗn loạn, thân nhiệt bình thường, có lẽ là vì suốt dọc đường đi vẫn luôn căng thẳng, hiện tại đột nhiên được thả lỏng nên thể lực vẫn chưa kịp thích ứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!