Gió đêm lạnh lẽo, Vân Ỷ Phong ngồi một mình trên nóc nhà, vải lụa trắng như tuyết khoác lên người, tựa như một dải ngân hà lấp lánh.
Ngồi không nhúc nhích, không nói một lời.
Vẻ mặt lãnh khốc.
Quý Yến Nhiên đứng dưới sân: "Xuống đi."
Vân Ỷ Phong ngửa mặt thở dài: "Ôi chao."
Quý Yến Nhiên dở khóc dở cười, vọt người nhảy lên nóc nhà, ngồi xổm trước mặt hắn an ủi: "Không phải chỉ là một con chồn sương thôi sao? Ta vừa hỏi Chu Minh, bọn hắn còn nuôi một đống ở dưới chân núi, ngày mai ta dẫn ngươi đi chọn, muốn nhiều muốn ít đều được."
"Không đi." Vân Ỷ Phong không buồn động mi mắt, lập tức từ chối, "Số còn lại con nào cũng hung hãn, ta chỉ muốn duy nhất con kia, vừa béo vừa mềm lại chỉ biết ăn biết ngủ."
"Ngươi còn chưa gặp mà, sao lại không đi, nhỡ như có thể chọn được một con còn ngốc hơn thì sao." Quý Yến Nhiên kiên nhẫn bịp bợm: "Đi thôi, nơi này gió lạnh, ta đưa ngươi về phòng trước."
Mặt mũi Vân Ỷ Phong vẫn tràn ngập ai oán, nhờ cậy không đúng người, không đúng người a.
(*nhờ cậy không đúng người: ý như mặt chữ, nhưng câu này còn chỉ nữ nhân bị gả cho trượng phu không đáng tin cậy)
Cách đó không xa, Ngô Sở Tư theo dõi hai người trên nóc nhà, rụt tay vào áo, hoang mang nói: "Ta nói chứ Tiểu Lâm tử, đêm hôm khuya khoắt mà Vương gia nhà mình còn ngồi xổm ở đó thì thầm to nhỏ cái gì vậy?"
"Chắc là chuyện Xá Lợi tử, gần đây cũng đâu còn chuyện gì khác nữa." Lâm Ảnh ngáp dài một cái, "Đi ngủ đây, nhớ gửi lời vấn an của ta đến lão thái phi."
Ngô Sở Tư không hiểu, vội vàng kéo lấy hắn: "Khoan khoan, không phải chúng ta còn đi thanh Vọng Tinh sao?"
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Ảnh sửa lại: "Là ta theo Vương gia đến thành Vọng Tinh, không có ngươi. Vương gia bảo ngươi đích thân đưa Vân môn chủ về Vương thành, ở lại trong phủ. Đúng rồi, còn vị Ngọc thẩm kia, đợi cho nàng khoẻ lại, nhớ phái người tới đón rồi đặt mua cho nàng ít đất đai ruộng đồng."
Lão Ngô: "..."
Vì cái gì mấy công việc của bà mụ này đều về tay ta?
Vân Ỷ Phong cũng nói: "Vương thành?"
"Phải." Quý Yến Nhiên đóng cửa phòng, rót ra hai chén trà nóng, "Trong cung có rất nhiều ngự y tài giỏi, tay nghề chữa các bệnh nghi nan tạp chứng rất tốt, chưa biết chừng có thể giúp ngươi giải độc."
"Vậy sao." Vân Ỷ Phong hai tay bưng trà, cúi đầu cẩn thận nhấp một ngụm, gò má vừa rồi bị gió lạnh thổi đến tái nhợt hiện tại cũng đã ấm áp hồng hào lên được chút, hắn lại hỏi, "Thật sự không cần ta đến thành Vọng Tinh cùng sao? Phong Vũ môn đã lấy tiền công thì luôn phải làm mọi việc đến nơi đến chốn, ngày nào Xá Lợi tử còn chưa được tìm thấy, thì Vương gia có muốn ta làm trâu làm ngựa cho người cũng là chuyện dĩ nhiên."
Tiêu vương điện hạ tay run một cái, lương tâm vốn đang không vững vàng, còn suýt nữa bị bốn chữ "làm trâu làm ngựa" này đẩy ngã. Hắn nhìn vẻ mặt chân thành và ánh mắt vô tội của đối phương, bình tĩnh nói: "Đối phương có chủ ý lôi kéo, sẽ không vì một viên Xá Lợi tử mà đắc tội với ta, cả một đường gió tuyết mệt nhọc rồi, thân thể Vân môn chủ lại không tốt, cứ ở lại Vương phủ nghỉ ngơi cho tốt đi, nghe lời ta."
Vân Ỷ Phong cười cười: "Vậy cũng được, đa tạ Vương gia."
Ngoài cửa tuyết vẫn bay, nhưng so với rét lạnh căm căm trên Phiêu Miểu Phong, nơi đây dù sao cũng còn có chút khí xuân đang về.
Vương thành, hẳn sẽ ấm áp hơn?
Vân Ỷ Phong tựa ở đầu giường, theo thói quen rờ đến trước ngực, vậy mà lại trống rỗng, viên linh chi bằng hồng ngọc kia không biết đã rơi đâu rồi.
Thật không có, giả cũng không giữ được,
Đúng là không có duyên.
Ở sát vách phòng hắn, Quý Yến Nhiên đang nhìn chằm chằm miếng hồng ngọc điêu khắc trên tay, cũng hoàn toàn không thấy buồn ngủ.
Lần trước nhặt được vật này trên giường ngủ của Vân Ỷ Phong, sau đó cũng không đưa lại cho hắn, sợ rằng nếu mỗi ngày phải nhìn nó lắc lư trước mặt, nhất định sẽ hoa mắt váng đầu.
Thế nhưng lưu lại bên mình, càng gần lương tâm, nó càng trở nên bỏng rát, khiến người ta đứng ngồi không yên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!