Chương 19: Bốn người còn lại

Địa Ngô Công thấy chân bủn rủn, kinh ngạc nói: "Ngọc thẩm... Ngọc thẩm không phải ở tại Phiêu Phiêu Các sao?"

Mắt thấy Phi Loan kiếm còn gác trên vai mình, Vân Ỷ Phong lại không nói thêm lời nào, Địa Ngô Công cứng người không nhúc nhích, trong đầu phi hết tốc lực đảo qua một vòng, chủ động mật báo: "Ở bên kia ta mới nấu bữa xong xuôi, gọi cửa hồi lâu mà không thấy động tĩnh gì, phòng ngủ không người, có khi nào là Mộ Thành Tuyết không?" Không thì ai mà lớn gan, dám ra tay giết người ngay dưới mí mắt của môn chủ Phong Vũ môn như vậy?

Ngoại trừ mình, trong Thưởng Tuyết Các cũng chỉ có một Kim Hoán tinh thần hoảng loạn, vị đại ca này thì đừng nói đến hành hung, hắn đi đường còn không vững nữa mà.

"Đi gọi tất cả mọi người đến Phiêu Phiêu Các." Quý Yến Nhiên từ trong phòng bước ra, trầm giọng nói, "Nói cho rõ tối hôm qua bản thân đã làm những gì."

Địa Ngô Công nhanh chóng đáp ứng, lập tức chạy ra ngoài. Thi thể của Ngọc thẩm được đặt tạm trong sân, phủ lên một tấm chăn sạch sẽ. Mộ Thành Tuyết sau khi đến có xốc lên kiểm tra, nhìn thấy khuôn mặt nàng vẫn mang vẻ nhăn nhúm, trên cổ là dấu tay in hằn đã tím bầm, vô cùng thê thảm.

"Thế nào?" Kim Hoán hỏi.

Mộ Thành Tuyết đáp: "Không trúng độc, cũng không có vết chém, cổ đã gãy hoàn toàn, chỉ còn lại lớp da mỏng bên ngoài, là bị người bóp chẹt đến chết."

Lại là một thi thể gãy cổ, nhưng Liễu Tiêm Tiêm cũng đã bỏ mạng, trong số những người còn lại... Địa Ngô Công ngồi thụp xuống đất, vừa lo nhét thêm than vào lò, vừa trộm dò xét xung quanh, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ mình sẽ vô cớ bị liên luỵ.

Hung thủ không chỉ có một.

So với băng giá của thiên nhiên, sự thật này còn khiến lòng người rét lạnh hơn cả. Cả đám mỗi người ngồi một chỗ trong sảnh, tạo nên trạng thái cân bằng vi diệu mà yếu ớt, cuồng phong gào thét bên ngoài càng làm rõ nét sự tĩnh mịch nơi đây, căn phòng như một cái hũ kín đã bị rút hết không khí, ngột ngạt đến khó thở. Địa Ngô Công buông kẹp gắp than xuống, rón rén muốn lui ra ngoài, tay vừa chạm đến màn cửa thì bên tai đã truyền đến thanh âm rút kiếm.

"Gia! Chư vị gia!" Hắn sợ đến mềm nhũn đầu gối, lập tức quỳ xuống, hắng giọng sụt sùi, "Các người bỏ qua cho ta đi, ta thật không biết gì hết a!"

Dập đầu rầm rầm, ấy vậy mà nửa ngày cũng chẳng có ai để ý đến hắn. Địa Ngô Công cẩn thận thu liễm thanh âm, ngẩng đầu liếc trộm liền thấy thanh kiếm loé sáng trong tay Mộ Thành Tuyết chĩa thẳng vào Quý Yến Nhiên, mà Phi Loan kiếm của Vân Ỷ Phong đang cản lại nó ngay trước bụng Quý Yến Nhiên, về phần Kim Hoán, hắn cũng nắm chặt bội đao trong tay, mặt mũi tràn ngập sát ý, nhìn ai cũng không đáng tin.

"Đừng... đừng tương tàn lẫn nhau, có gì thì từ từ nói, từ từ nói." Địa Ngô Công vốn dĩ đâu muốn cản, dù sao bản thân lại chẳng quen thân với mấy người này, chỉ là nếu thật sự đổ máu, chính mình hẳn cũng khó mà thoát được, vì vậy chủ động đứng lên giảng hoà, "Không bằng không chứng, hơn nữa chẳng phải vẫn còn một người mất tích à? Nhỡ như chính là Nhạc Chi Hoa làm thì sao, mau mau thu lại vũ khí đi."

Quý Yến Nhiên hỏi: "Ngươi chột dạ cái gì?"

Mộ Thành Tuyết hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Sắc mặt Vân Ỷ Phong cũng rất khó nhìn, ánh mắt khi theo ra ngoài cửa chính là mang theo lửa giận ngập trời. Kim Hoán biết hắn cùng Ngọc thẩm vẫn luôn thân thiết, khuyên nhủ một câu: "Môn chủ nén bi thương."

Quý Yến Nhiên hỏi: "Kim huynh cảm thấy việc này do ai gây nên?"

Kim Hoán cười khổ: "Không bàn đến liệu Nhạc Chi Hoa có còn ở trên núi hay không, nơi này người sống ngoại trừ ba vị cũng chỉ còn ta và Mộ Thành Tuyết, chẳng lẽ ta lại nói chính mình?"

Địa Ngô Công ở bên xen vào: "Ta cũng cảm thấy... việc này hẳn không liên quan đến Kim huynh đâu?"

Advertisement / Quảng cáo

"Cả đêm qua ta chưa từng bước ra khỏi Quan Nguyệt Các." Kim Hoán giơ tay thề thốt.

"Bọn ta tất nhiên tin tưởng Kim huynh." Vân Ỷ Phong nói, "Nhìn như tuyết lại sắp đổ xuống rồi, ngươi nên sớm về nghỉ ngơi đi."

Lời này quá mức qua loa có lệ, ai cũng đều nghe ra được. Kim Hoán vốn định nói thêm gì đó, Vân Ỷ Phong cũng đã rời khỏi tiền sảnh, phân phó Địa Ngô Công đi thu thập những khung cửa bỏ không về, hắn muốn tự tay đóng cho Ngọc thẩm một cỗ quan tài.

Kim Hoán lại nói với Quý Yến Nhiên: "Quý huynh cũng không tin ta?"

"Ta không tin ai cả." Quý Yến Nhiên rất thẳng thắn, "Cho nên mời Kim huynh trở về đi, lúc này mỗi người chỉ có thể trong chờ vào tự vệ thôi, đừng để ý đến người khác."

Hầu kết Kim Hoán nhấp nhô, song cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Ngọc thẩm được chôn cất trong sân vườn của Phiêu Phiêu Các, ở một góc hướng Tây Bắc, có đụn tuyết nho nhỏ nhô lên.

Địa Ngô Công xúc thêm một miếng đất cuối cùng, đầu óc có chút mất tập trung, nhớ tới đại thẩm ngày thường mặt mũi hiền lành chất phác, cũng không khỏi cảm thấy đau lòng và bi thương, cộng thêm vài phần hoảng sợ.

Lúc trước còn nhận định đây là ân oán giang hồ, người vô tội sẽ không gặp phải tai hoạ, nhưng giờ đây ngay cả Ngọc thẩm cũng chết rồi.

Mình và Ngọc thẩm, đều chỉ nhân vật phụ mờ nhạt, có hay không không quan trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!