Chương 17: Hồi lang dị hưởng

Vân Ỷ Phong nghi hoặc nhìn hắn: "Thứ gì?"

Quý Yến Nhiên lôi ra từ trong ngực một vật nhỏ lông xù đang ngủ gật—là chồn sương hắn tiện tay dắt đi lúc rời khỏi Tây Noãn Các vừa rồi.

Vân Ỷ Phong quả nhiên cười rộ, bế nó lên từ trong tay hắn, sờ sờ cái bụng núc thịt mềm mềm, rất thích.

Kim Hoán đứng đấy nghe nửa ngày vẫn chỉ thấy hai người kia thấp giọng cười đùa, không hề bình luận gì thêm về tên sát thủ, ngược lại chính mình còn bị độc hoa đuôi bọ cạp làm cho choáng đầu, đành phải lò dò về lại giường, rơi vào hôn mê ngủ thiếp đi.

Trên nền tuyết đọng bông xốp bên ngoài, chồn sương ban đầu vui vẻ lăn lê dính đầy vụn băng quanh mình, sau lại nhảy phốc vào lồng ngực Vân Ỷ Phong cuộn tròn, dụi dụi cái đầu ẩm ướt. Quý Yến Nhiên bóp vụn miếng điểm tâm, đưa nhân bánh qua: "Vừa rồi ở Tây Noãn Các, Địa Ngô Công nói hắn từng bắt gặp phải đến mấy chục tuyết điêu màu trắng dưới Phiêu Miểu Phong."

"Mấy chục?" Vân Ỷ Phong phủi phủi vật nhỏ trong tay, nghi hoặc nói, "Dù không tính là thú quý nhưng cũng đâu thể nào tuỳ tiện bắt gặp nhiều như vậy, huống hồ đặc tính chồn sương vốn thích ở một mình, một đàn mấy chục con tụ lại... là có người nuôi bọn chúng sao?"

"Đúng vậy." Quý Yến Nhiên dùng ngón cái cọ cọ đầu xù của vật nhỏ, hững hờ nói một câu, "Mà rõ ràng Kim Hoán cũng đang nuôi còn gì?"

Vân Ỷ Phong khẽ nhíu mày.

"Còn chưa nghĩ ra?" Quý Yến Nhiên cười cười, "Lần trước chẳng phải chính ngươi phát hiện, tuyết điêu bên người Kim Hoán sẽ thường xuyên thay đổi đấy thôi, hơn nưa cũng chưa từng thấy nhiều tuyết điêu như vậy ở Thưởng Tuyết Các này, số còn lại có thể đi đâu đây?"

"Dưới núi." Vân Ỷ Phong nhìn ra ám chỉ của hắn, suy đoán: "Ý ngươi là..."

"Nơi này dù không tồn tại mật đạo chứa được người trưởng thành, cũng chưa chắc đã không có đường đủ cho nó đi qua." Quý Yến Nhiên đưa qua vụn bánh cuối cùng, "Giống như lúc trước từng nói, Nhạc Danh Uy hẳn sẽ cài vào đây một gián điệp."

Vân Ỷ Phong nói: "Ừm."

Chồn sương thông minh linh hoạt, nếu được thuần hoá thậm chí còn có thể tham gia vào gánh xiếc ngoài chợ, đi tới đi lui đưa tin tất nhiên không thành vấn đề. Vân Ỷ Phong nhìn thoáng ra ngoài hiên, thi thể của Kim Mãn Lâm vẫn ở đó, một cánh tay rơi ra khỏi tấm vải trắng, bị rét lạnh đông cóng đến tím bầm, vô cùng thê thảm. Nếu như Kim Hoán đích thực là tay trong của Nhạc Danh Uy, từng người bị sát hại trong quá khứ không hề có chút quan hệ gì với hắn, nhưng hiện nay ngay cả cha ruột cũng ly kỳ mất mạng, không biết trong lòng hắn nghĩ thế nào?

"Ngươi thấy sao?" Quý Yến Nhiên hỏi.

"Kim Hoán là con trai duy nhất trong nhà, ngày thường vẫn luôn được chiều chuộng, đối với Kim Mãn Lâm, hắn cầu gì được nấy." Vân Ỷ Phong thả lại vật nhỏ vào trong tuyết, "Ta chỉ không nghĩ ra vì sao hắn lại bị Nhạc gia mua chuộc, thậm chí còn làm ra loại chuyện cầm thú sát hại tính mạng của chính phụ thân mình."

"Nghĩ cách thử một chút là biết." Quý Yến Nhiên nói, "Thế nhưng trước khi hai mắt khỏi lại, chắc hẳn Kim Hoán cũng sẽ không có hành động gì."

"Chuyện này cũng không vội." Vân Ỷ Phong nói: "Nhìn con ngươi của hắn, chậm nhất sáng mai là có thể khôi phục."

Quý Yến Nhiên có chút bất ngờ: "Ngươi còn nghiên cứu cả độc vật?"

"Đây chính là việc làm ăn của Phong Vũ môn." Vân Ỷ Phong rụt tay vào áo, nhìn theo chồn trắng đã chạy xa, "Chỉ cần có người chịu chi bạc, tin tức gì cũng có thể thu thập."

Advertisement / Quảng cáo

Quý Yến Nhiên gật đầu, cảm thấy sống trên đời mà quen được một bằng hữu thông tỏ mọi chuyện như thế, hẳn là vô cùng thú vị.

Đương nhiên, tiền đề phải tìm được Huyết Linh chi cái đã, nếu không, không bị cả quốc gia truy sát cũng tính là may rồi.

Lại nói, người này thù dai có vẻ cũng không kém mình bao nhiêu.

Vân Ỷ Phong vô tội bị oán thầm, mũi nhảy ba bốn cái liên tục.

Quý Yến Nhiên: "..."

Quý Yến Nhiên dối trá căn dặn: "Uống nhiều nước ấm vào."

Lát sau, mọi người tập trung ở phòng ăn, một nồi lẩu ăn đến là nhạt nhẽo, Ngọc thẩm thấy sắc mặt Vân Ỷ Phong không tốt, cố ý chưng cho hắn bát trứng hấp cá mồi trắng, dặn dò phải ăn nhiều một chút.

"Vân môn chủ." Liễu Tiêm Tiêm quan sát hắn, "Có khi nào ngươi nhiễm phong hàn không, trông như có vẻ bệnh rồi."

"Không sao." Vân Ỷ Phong ho khan, "Bệnh cũ tái phát, ngủ một đêm ngày mai sẽ đỡ."

Quý Yến Nhiên buông đũa, lòng bàn tay quen thuộc dán lên trán hắn, cảm nhận nhiệt độ nóng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!