Ở Vương thành có một nơi hay ho, tên Lục Trúc Quán, đẩy cánh cửa cũ kĩ đã sờn ra là một con đường mòn thanh tịnh, dây leo chạm áo người đi, mưa bụi chảy dọc mái hiên thành những đường li ti, chủ nhà đang ngồi trong sảnh, gõ phách ngâm nga, "người vui ta say khướt, lâng lâng quên chuyện đời", lại ngẩng lên cười hỏi: "Công tử đến mua rượu à?"
(*người vui ta say...: cf. "Há Chung Nam Sơn Quá Hộc Tư Sơn Nhân Túc Trí Tửu" của Lý Bạch)
Vân Ỷ Phong nhìn quanh một chút, thấy rất kì thú: "Ta tới trú mưa... thì ra nơi này là quán rượu sao?"
"Cũng không hẳn, chỉ là gần đây có nhưỡng vài hũ rượu nho, uống một mình không hết nên lấy chút ít ra bán." Chủ nhà vẫy vẫy tay, "Đã tới cửa thì đều là khách, mưa xuân này cũng không ngớt ngay được đâu, công tử không ngại thì đến uống một chén."
Hắn khoác một tấm áo choàng xanh đậm, nhìn chừng đầu hai mươi, cử chỉ bộ dạng đều phong nhã, nói chuyện cũng ngay thẳng. Tự xưng là Liễu Tấn, nhà ở đất Thục bán tơ lụa, mấy tháng trước vừa theo cha chuyển đến Vương thành.
Cơn mưa lâm thâm này quả là phiền phức, vạt áo vớ giày đều đã ướt mủng, Vân Ỷ Phong cũng không chối từ, cười nói: "Vậy xin quấy rầy Liễu huynh."
Bên cạnh là một thị nữ áo vàng, dung nhan kiều mị đáng yêu cùng đôi mắt hạt mơ ươn ướt hàm tình, cũng rất thích công tử thần tiên không mời mà đến này, không đợi chủ nhân phân phó đã mang trà ngon rượu ngon trong nhà ra, chọc cho Liễu Tấn cũng phải bật cười, liên miệng mắng nhỏ này đúng là đáng đánh, vừa gặp công tử anh tuấn đã muốn móc hết sạch vốn liếng, bánh trà Phổ Nhĩ ta trân quý bao năm cũng bị ngươi đem ra đãi khách luôn rồi.
"Công tử đã ở lì trong Lục Trúc Quán không chịu ra ngoài, còn không cho ta vui vẻ chút sao?" Thị nữ áo vàng phân bua, lại mang tì bà ra, ưu nhã ngồi dưới hành lang trên nền mưa phùn, sương trắng bốc hơi từ bồn hoa, toả ra khắp sân vườn xanh ngắt, thật giống như tiểu yêu xinh đẹp trong truyện lạ dân gian. Rượu ngon người đẹp diệu âm, cùng một chủ nhà nhiệt tình hiếu khách, Vân Ỷ Phong cũng không kiểu cách, ngửa đầu uống cạn rượu nho trong chén, khen: "Cuộc sống của Liễu huynh, đúng là khoái hoạt."
"Nếu Vân huynh thích, thì cứ đến thường xuyên." Liễu Tấn tựa người vào băng ghế dài, tiếp tục nghiêng đầu ngâm nga, vui được nơi nghỉ lại, rượu ngon ta cùng say. Uống đến cao hứng, lại cao giọng lệnh cho hạ nhân đi chuẩn bị cơm tối, thịt dê phải thái mỏng, nguyên liệu đỏ tươi xào với bơ, nói nhất định phải no say một bữa lớn.
Advertisement / Quảng cáo
Vì vậy một đám đệ tử Phong Vũ môn đành trơ mắt nhìn môn chủ nhà mình cũng cao hứng theo—kì thực cũng không biết cao hứng vì cái gì, chỉ thấy hắn lấy đũa bạc gõ bát ngọc "loong coong loong coong", tiếng vang thanh thuý liên tục vang lên, Liễu Tấn nghe đến mê mẩn, nhớ lại hồi mình bảy tám tuổi, cũng từng thân thiết với một lão đầu bán kẹo Đinh Đinh đi khắp hang cùng ngõ hẻm với gõ pháp cuồng dã y xì, liền túm lấy cổ tay hắn liến tục cảm khái: "Vân huynh gõ mà... lòng ta cũng hoá ngọt ngào."
(*kẹo Đinh Đinh: ding ding tong, xuất xứ Hồng Kông)
Vân Ỷ Phong vội vàng khiêm tốn: "Quá khen quá khen, ta cũng chỉ tuỳ tiện gõ thôi mà."
Không có chủ ý nhắm vào lòng ngươi đâu.
Trong lúc hai người đã hơi chếnh choáng, hào hứng nhúng thịt vào súp cay ăn ăn uống uống, ảnh vệ Tiêu vương phủ cấp tốc chạy về báo tin như lửa đã xém mông—Vương gia mới vào cung nửa ngày, Vân môn chủ đã ra ngoài gõ đũa một hồi, khiến người ta "lòng cũng hoá ngọt ngào", hai người vừa ăn lẩu vừa uống rượu, còn hẹn nhau ra ngoại ô du xuân, thế là thế nào?
Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Ở đâu ra?"
"Thuộc hạ điều tra rồi, Liễu Tấn đúng là con trai của nhà buôn tơ lụa ở Thục Trung." Ảnh vệ nói, "Gia thế trong sạch, có điều văn võ không đến nơi đến chốn, chỉ thích rượu thích đàn, lại khiến Vân môn chủ rất vui vẻ."
Quý Yến Nhiên dở khóc dở cười: "Gia thế hắn trong sạch, Vân nhi lại vui vẻ, uống với nhau mấy chén cũng có sao, lát nữa ta đi đón hắn sau."
Xử lí quân vụ tồn đọng xong, ngoài trời cũng đã tối. Tiêu vương điện hạ bung dù, một mình đến Lục Trúc Quán ở phía tây thành, mở cửa bước vào, đã thấy người nào đó đang ngồi xếp bằng trên nóc nhà, cầm một chiếc quạt ngọc tinh xảo, khoác một vai mưa gió rả rích, kể cho hàng xóm nghe chuyện giang hồ đến là sinh động.
Lông mày Quý Yến Nhiên giật giật.
Vân Ỷ Phong chăm chú nói: "Võ lâm minh của bọn ta ấy à... Khụ khụ." Một cơn gió lạnh thổi cho hắn rùng mình, hắt xì ba bốn cái liên tiếp, còn chưa kịp dụi dụi mũi, đã bị một tấm áo choàng đen to sụ bao lấy cả người, không cần đoán cũng biết ai là chủ nhân của thủ pháp như đi bắt cóc quá quen thuộc này, Vân Ỷ Phong tuỳ tiện kéo kéo, định ló đầu ra ngoài, đã nghe thấy tiếng nghiến răng bên tai: "Ngự y mới nói hai ngày trước, mà có vẻ ngươi quên sạch rồi nhỉ."
Vân môn chủ dừng lại mọi động tác, thoáng chốc đã gần tỉnh hết rượu, nhanh chóng rụt đầu vào áo choàng, cực kì ngoan ngoãn.
Mà khán giả đang ngồi nghe trong sân lại càng mơ mơ hồ hồ, vừa lơ đãng một chút, ngẩng đầu lên đã thấy người kể chuyện biến đi đâu mất rồi?
Thị nữ áo vàng che miệng cười trộm: "Mới vừa rồi còn nói chúng ta giống yêu tinh trong núi, hiện tại không biết ai mới là người đến không dấu đi không vết đây."
Hạ nhân Tiêu vương phủ đã chuẩn bị sẵn nước nóng, Quý Yến Nhiên trở tay đóng cửa lại, vừa muốn giúp hắn cởi áo choàng ướt đẫm ra, Vân Ỷ Phong đã giơ chân định giẫm thẳng vào thùng tắm.
"Vân nhi!" Quý Yến Nhiên níu hắn lại, "Đứng đây đã."
Vân Ỷ Phong bị hắn kéo đến lảo đảo, lại đứng không vững, bèn dán cả người lên đối phương, đôi mắt đào hoa đỏ ửng mơ màng, hàm hồ nói một câu, đứng không vững.
Quý Yến Nhiên thầm đau đầu, một tay cầm lấy ngón tay lạnh như băng, tay kia tháo mở đai lưng gấm vóc, Vân Ỷ Phong thuận thế gác đầu lên vai hắn, vừa giả say, vừa cấp tốc nghĩ cách làm sao để thoát đại tội mắc mưa say rượu này—binh thư có đến ba mươi sau kế, nhưng lúc này hiệu quả nhất chỉ có mĩ nhân kế, quyết định xong, Vân môn chủ liền túm lấy cổ áo người trong lòng, thẳng tay kéo về phía trước, Quý Yến Nhiên không kịp trở tay lao đánh ùm vào thùng tắm, bọt nước văng lên tứ tung, Vân Ỷ Phong lập tức dùng cả tay cả chân quấn lấy hắn, miệng còn khẽ nói, nửa đêm nửa hôm Vương gia dẫn ta ra bờ sông làm gì? Bị người ta trông thấy lại không hay.
Quý Yến Nhiên bị hắn giày vò đến vã mồ hôi: "Ngoan, đừng nháo nữa."
Vân Ỷ Phong lại rúc mặt vào cổ hắn cọ loạn xạ, dùng âm giọng khàn khàn, nói lấy vài lời tục tĩu vẫn hay nói lúc ở trên giường, đối mặt với xuân tình kiều diễm thiếu điều đã muốn chảy thành nước này, Tiêu vương điện hạ lại đột nhiên kéo cổ tay hắn ra thử mạch tượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!