Chương 15: Vụ án mạng mới

Trong Quan Nguyệt Các hoàn toàn yên tĩnh, phòng ngủ chỉ loé lên chiếc đèn dầu bị gió thổi lay động, phản chiếu lên cửa sổ một bóng hình không ngừng vặn vẹo.

Vân Ỷ Phong khựng lại, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không thể nói là do đâu, tựa hồ là quá mức tĩnh lặng, hoặc là... Hắn hơi nhíu mày, thoáng liếc đến Quý Yến Nhiên đã thấy đối phương đang nhìn mình, dùng khẩu hình nói ra một chữ.

"Máu."

Vân Ỷ Phong lập tức phản ứng, nhận ra điểm kỳ quái phảng phất trong bầu không khí nơi đây—là máu, mùi máu tươi, mùi máu tươi nhàn nhạt bị gió lạnh khuếch tán.

"Cha." Kim Hoán không phát giác điều gì, còn đang chậm rãi bám tường bước lên phía trước, "Người ngủ chưa?"

"Kim huynh!" Vân Ỷ Phong giữ chặt cánh tay hắn, "Đừng nhúc nhích vội."

"... Có chuyện gì vậy?" Kim Hoán đầu tiên là sững sờ, nhưng rất nhanh liền mơ hồ đoán ra sự thật, nét mặt từ mờ mịt đã chuyển thành kinh hãi, đầu gối mềm nhũn suýt nữa ngã ngồi ra đất, rốt cục không quản được gì nữa, lớn giọng hô hoán, "Cha! Người đang ở chỗ nào?"

Quý Yến Nhiên đẩy cửa phòng bước vào, bắt gặp một nửa màn ngủ buông thõng xuống đất, Kim Mãn Lâm nằm ngửa trên giường, hai mắt nhắm nghiền đầu nghẹo sang một bên, trên cổ là một vệt máu đỏ tươi, sớm đã không còn hơi thở.

"Cha! Cha ta đâu!" Kim Hoán lập cập rờ rẫm tìm cửa, Vân Ỷ Phong không giữ nổi hắn, ngược lại còn bị đẩy đến lảo đảo. Kim Hoán cả hai mắt đều mù, vốn dĩ đáy lòng đã luống cuống, lúc này ở bên rõ ràng có người nhưng lại chẳng có ai chịu lên tiếng trả lời, một màn quỷ dị như vậy đại biểu cho điều gì, liên hệ với chuỗi án mạng liên tiếp xảy ra trên Thưởng Tuyết Các trong thời gian vừa qua, không cần nói cũng hiểu.

"Cha!" Hắn sõng soài bò lê trên đất, trán không biết va vào đâu mà bắt đầu chảy máu.

"Kim huynh, Kim huynh ngươi bình tĩnh!" Vân Ỷ Phong đỡ lấy hắn, do dự vài lần mới nói, "Kim chưởng môn hắn... hắn đi rồi, xin nén bi thương."

"Không, không thể nào, lúc ta ra cửa, cha ta vẫn đang điều tức trị thương, còn dặn ta phải sớm trở về, làm sao có thể như vậy, không, ta không tin, cha ta đâu, cha ta đâu rồi?" Kim Hoán hoang mang lo sợ, mặt cắt không còn giọt máu, xương cốt như đồng thời tê liệt ngã phịch xuống nền tuyết. Quý Yến Nhiên tiến đến đỡ lấy hắn dìu đến bên giường.

Advertisement / Quảng cáo

Kim Hoán giọng khản đặc: "Cha ta ở đâu, trên giường sao? Hay là trên mặt đất?"

"Trên giường, Kim chưởng đang nằm." Vân Ỷ Phong nói, "Ngay trước mặt ngươi."

"Cha... cha!" Kim Hoán run rẩy vươn tay, muốn sờ lại khựng giữa không trung, mang theo vài phần sợ hãi quay đầu hỏi, "Vân môn chủ, cha ta cũng, cũng giống như hai người Kỳ gia, đều bị... hư hại rồi sao sao?"

"Không." Vân Ỷ Phong nghe ra ý tứ của hắn, cũng không biết câu trả lời của mình tính là an ủi hay thậm chí còn khiến hắn đau lòng hơn, "Thân xác Kim chưởng môn không bị móng vuốt cào loạn, cũng không có quá nhiều máu, ánh mắt hắn... rất an tường." Hẳn là khi còn chưa xác định được tình hình đã bị một dao kết liễu.

Kim Hoán nghe vậy người run bần bật, rốt cục nhào đến bên giường, oà lên khóc lớn, âm giọng khản đặc đầy thê lương, thật không đành lòng nghe.

Quý Yến Nhiên cùng Vân Ỷ Phong đối mặt, đều nhìn ra ý tứ từ trong mắt đối phương.

Lần này lại là ai làm đây?

Bi hoan của mỗi người không phải bi hoan của tất cả, nhưng nỗi đau mất đi người thân—loại thống khổ đến xé lòng này, dù ai chưa từng phải trải qua vẫn ít nhiều có thể cảm nhận được. Vân Ỷ Phong không đành lòng, tiến lên nói: "Kim huynh, hai mắt trúng độc của ngươi còn chưa lành, nếu cứ tiếp tục khóc như vậy sẽ rất tổn hại đến thị lực, Kim chưởng môn ở dưới suối vàng mà biết được sẽ chỉ càng lo lắng hơn thôi, trước đứng lên đi đã."

"Là ai, ai đã giết cha ta!" Kim Hoán lầm bầm, hắn cầm lên đôi tay đã lạnh ngắt, lại quay ra kéo lấy vạt áo Vân Ỷ Phong, nghiến răng nói, "Vân môn chủ, cầu xin ngươi giúp ta tìm ra hung thủ, ta nguyện lấy toàn bộ tính mạng thân gia báo đáp, chỉ cần có thể báo thù cho cha ta, chuyện gì ta cũng sẽ làm!"

"Kim huynh yên tâm, Kim chưởng môn vô tội bị sát hại, tình hình biến chuyển kì quái, ta cùng Quý huynh tất nhiên sẽ không bỏ mặc." Vân Ỷ Phong đỡ hắn ngồi lên ghế, thoáng nhìn về phía giường, "Về phần Kim chưởng môn—"

"Đừng chôn cha ta ở trong tuyết!" Kim Hoán nghẹn ngào ngắt lời hắn, run rẩy muốn đi đến bên giường thì bị Vân Ỷ Phong ngăn lại.

"Kim huynh." Hắn thở dài nói, "Không nên để lại di thể trong phòng ở thế này, chí ít cũng phải mang ra ngoài sân, chờ đến khi Kim huynh khỏi mắt có thể tới thăm viếng."

Kim Hoán thấy trong mắt một mảnh đen kịt, chỉ nghe tiếng người nói chuyện bên tai, không thể làm gì khác, hắn hận nhất vì sao mình phải mù ngay lúc này. Quý Yến Nhiên một mình đứng cạnh giường, cẩn thận khám xét thi thể Kim Mãn Lâm, có thể thấy lần này rất khác vụ chủ tớ Kỳ gia, vết thương trí mạng chỉ có duy nhất một dấu cắt trên cổ, chém đến vô cùng tàn độc, đầu gần như lìa xuống.

Có điều một thương tích lớn như vậy, đáng ra hẳn nên có máu bắn tung toé khắp ba thước đổ lại mới phải, thế nhưng xung quanh Kim Mãn Lâm không có quá nhiều máu, trên giường cũng không có dấu vết kháng cự, rất có thể là... chết ở nơi khác, rồi bị hung thủ chuyển về giường?

Trong lòng sinh nghi, hắn định gọi Vân Ỷ Phong đến bàn bạc, vừa ngẩng đầu thì thấy Kim Hoán ngã xuống ngất xỉu, hai mắt đỏ rực trợn trừng, trên mặt ngổn ngang đầy vết hằn, dường như vô cùng hãi hùng.

Hắn cũng bị doạ đến giật mình: "Xảy ta chuyện gì vậy?"

"Gặp chấn động lớn, còn trúng phải bột hoa đuôi bọ cạp, bởi vậy dễ choáng váng, nước mắt cũng đỏ như máu." Vân Ỷ Phong nói, "Vừa rồi ta nói cũng không chỉ để doạ hắn, nếu còn khóc nhiều như vậy thì rất dễ dẫn đến mù vĩnh viễn, trước hết cứ cho hắn nghỉ ngơi đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!