Kim Hoán mù cả hai mắt, cũng không biết ở đây đang xảy ra chuyện gì, nghe được thanh âm của Liễu Tiêm Tiêm thì nhỏ giọng hỏi Vân Ỷ Phong: "Chuyện gì vậy?"
"Là Liễu cô nương." Vân Ỷ Phong đáp, "Nàng bị thương, đang ngồi trong hoa viên."
Đồng bệnh tương liên, Kim Hoán không khỏi lo lắng: "Cũng vì tặc nhân dùng khói độc đánh lén sao?"
"Tặc nhân nào, khói độc gì, ta căn bản chưa từng thấy qua!" Liễu Tiêm Tiêm chỉ đến Mộ Thành Tuyết, bùng nổ giận dữ, "Vác theo kiếm thì có thể tuỳ tiện chém giết sao? Địch hay ta còn không phân biệt được, ngươi làm sát thủ cái kiểu gì vậy!"
Kim Hoán mơ mơ hồ hồ nghe được, càng mờ mịt đến nôn nóng, Vân Ỷ Phong ở bên cạnh kịp thời giải thích cho hắn: "Hình như Liêu cô nương và Mộ công tử vừa gây lộn."
Mộ Thành Tuyết cau mày nói: "Vừa nãy rõ ràng chính cô nương tự mình nhào đến, đâm sầm vào ngực ta."
"Phi!" Liễu Tiêm Tiêm giãy giụa, "Mau giải khai huyệt đạo cho ta!"
Trên miệng nàng nói lời ngỗ ngược, trong mắt lại đã sớm đỏ lên, bị đả thương giữa một trời gió lạnh, còn bị một đám đại nam nhân vây quanh chứng kiến người ta nói mình "đâm sầm vào ngực" gì đó, cho dù là cô nương kiêu căng tuỳ hứng nhất cũng không thể nào nhịn được. Thấy tiểu nha đầu mím môi chuẩn bị oà lên khóc, Vân Ỷ Phong liền tiến đến giải huyệt giúp nàng, an ủi: "Vết thương không quá sâu, tránh nước mấy ngày sẽ ổn, nhưng trước hết nói qua một chút, sao ngươi với Mộ công tử lại đánh nhau?"
Liễu Tiêm Tiêm miễn cưỡng đứng dậy, lại trừng Mộ Thành Tuyết: "Ta đâu biết dáng dấp hắn thế nào, đi đưa cơm nhiều lần cũng chưa bao giờ thấy ra mặt nói một lời cảm ơn."
Mọi người nghe nàng kể lại cũng hiểu được, đại khái lúc chuông bạc đánh động, Liễu Tiêm Tiêm liền xông ra khỏi Lưu Tinh Các, vốn muốn đi giúp đỡ lại đụng phải Mộ Thành Tuyết ngay trong hoa viên, thấy đối phương lạ mặt còn cầm kiếm trên tay, cho rằng đây chính là hung thủ, không buồn nói lý đã vươn tay tấn công.
Song dù nàng chưa từng gặp Mộ Thành Tuyết, Mộ Thành Tuyết đã từng thấy qua nàng, dù sao lúc trước cũng ăn không ít cơm nước cô nương người ta đưa tới, nghe thấy nàng không ngừng giận dữ chửi mắng "lão tặc nhân vô sỉ gạt ta lên núi", đoán được nàng đã hiểu lầm gì đó, hắn vẫn lười giải thích, vốn chỉ muốn bình yên đi tiếp, chẳng ngờ Liễu Tiêm Tiêm đánh cực hung hãn, lưỡi kiếm trong tay đảo nhanh như chớp, Mộ Thành Tuyết buộc phải rút nửa kiếm khỏi vỏ, thuận thế chặn lại, bởi vậy mà đả thương cánh tay nàng.
"Vậy sao ngươi không biết đường mà nói sớm một chút, miệng ngươi là để trưng bày à?" Liễu Tiêm Tiêm tiếp tục chất vấn, "Còn nữa, ngươi điểm huyệt ta làm gì?"
Advertisement / Quảng cáo
Mộ Thành Tuyết mặt không cảm xúc, không buồn phản ứng lại nha đầu điên này. Vốn dĩ lúc ấy nghe được tiếng hô của Kim Hoán, biết tặc nhân đã trốn thoát, Liễu Tiêm Tiêm ở đây lại cứ dây dưa không ngớt, hắn mới dứt khoát điểm huyệt đạo của nàng, đẩy đối phương xuống một bãi cỏ khô.
Bầu không khí không thể cứu vãn, Vân Ỷ Phong đành phải đứng ra hoà giải: "Ngọc thẩm đâu rồi?"
"Yên tâm, ta để nàng ẩn nấp kĩ lưỡng rồi mới đi, không ai tìm được nàng đâu." Liễu Tiêm Tiêm xoa xoa mũi, lại nhìn đến "bóng đen" bị vứt trên nền đất, "Đây là sát thủ vừa xông vào sao?"
"Đúng vậy." Vân Ỷ Phong giúp nàng phủi phủi đất bụi trên người, "Về băng bó vết thương trước đi, thu xếp tốt cho Ngọc thẩm luôn, người này mới bị đánh ngất xỉu, chắc cũng phải một lúc nữa mới tỉnh lại."
Có lẽ vì vừa đối nghịch với Mộ Thành Tuyết, các nam nhân còn lại ở đây bỗng trở nên thuận mắt dễ gần hơn hẳn. Liễu Tiêm Tiêm hươ hươ tay trước mặt Kim Hoán: "Này, ngươi thật sự không nhìn thấy gì nữa sao?"
"Vừa rồi không cẩn thận, trúng phải khói độc của tặc nhân." Kim Hoán nói, "Cô nương mau đi xử lý vết thương của mình đi, ta không sao."
"Vậy để ta thu xếp cho Ngọc thẩm xong, rồi đến tìm các ngươi." Liễu Tiêm Tiêm chậm rãi khởi động hai bên chân vừa bị tê liệt, khập khiễng ra khỏi hoa viên.
Sau khi nàng rời đi, Vân Ỷ Phong quay ra nói với Mộ Thành Tuyết: "Nha đầu này vẫn luôn chua ngoa mạnh miệng như vậy, mắng chửi nam nhân là hạng mục cố định mỗi ngày, ngươi không cần để trong lòng."
"Đúng vậy đó." Kim Hoán nói, "Hai cha con chúng ta cũng từng bị nàng chế nhạo không ít, ban đầu còn muốn nổi giận, dần dần cũng quen rồi."
Mộ Thành Tuyết tra lại kiếm vào vỏ, hờ hững nói: "Ta không có hứng thú với chuyện của nàng."
Về phần hứng thứ với thứ gì... Quý Yến Nhiên xách bóng đen từ mặt đất lên, nói với Vân Ỷ Phong: "Ngươi đưa Kim huynh về Quan Nguyệt Các đi, ta mang người này về tiền sảnh trước."
"Không cần về Quan Nguyệt Các." Kim Hoán chặn lại, "Cha ta sau khi uống thuốc cần phải tĩnh tâm điều tức một lúc lâu, giờ mà về sẽ khiến gia phụ lo lắng, không bằng trước hết làm tặc nhân tỉnh lại, biết đâu lại tìm được giải dược."
Nói như vậy cũng hợp lý, biết được nhi tử bảo bối duy nhất của mình bị mù, e là ngay cả thần thánh cũng khó mà "tĩnh tâm" nổi, nhỡ như điều tức chưa xong khí công trào ngược dẫn đến tẩu hoả nhập ma, thì quá xui. Bởi vậy Vân Ỷ Phong đỡ Kim Hoán dậy, cùng mọi người trở về.
Ở bên kia, sau khi trở lại Lưu Tinh Các, Liễu Tiêm Tiêm chưa vội lo cho vết thương của mình mà trước hết kéo Ngọc thẩm ra khỏi vạc không: "Thẩm thẩm, không có bị doạ đến mất hồn đấy chứ?"
"Ta không có việc gì, sao cô nương lại bị thương thế này?" Ngọc thẩm giật mình trước bộ dạng chật vật của nàng, "Đây... đây chẳng phải đều là máu sao, mau vào phòng đi hẵng."
"Chỉ bị thương ngoài da thôi, không nghiêm trọng." Liễu Tiêm Tiêm ngồi xuống ghế, miệng không ngừng oán trách, "Tất cả là tại Mộ Thành Tuyết, giữa đêm khuya gặp hắn trong hoa viên, cứ nghĩ hắn là tặc nhân nên xông đến tấn công, kết quả không những bị đả thương cánh tay, mà thiếu chút nữa cũng suýt chết cóng trên nền tuyết rồi."
"Chuông bạc kêu là do Mộ công tử đánh động sao?" Ngọc thẩm nghe xong chỉ thấy mơ hồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!