Ta nhớ đến năm đó, khi vừa được sư phụ dẫn vào sư môn, ta mới mười hai tuổi.
A2049 vẫn còn đang ngủ say, ta mất hết ký ức, chỉ cho rằng mình là Giang Tầm.
Cha ta tuy là phàm nhân, nhưng lại là bạn thân nhiều năm với sư phụ.
Trước khi qua đời, ông đã giao phó ta cho sư phụ.
"Con bé từ nhỏ đã thông minh, nói không chừng, nói không chừng cũng giống như đồ đệ của ông, có linh căn, có thể tu tiên..."
Ban đầu sư phụ không hề ôm hy vọng, chỉ là muốn an ủi cha ta, mới lấy ra khối đá thử linh căn, bảo ta đặt tay lên.
Ai ngờ khối đá thử linh căn lại phát sáng rực rỡ, ngay cả sư phụ vốn chỉ làm cho có lệ cũng trợn tròn mắt:
"Kim hệ thiên linh căn!"
Ông ấy lo liệu hậu sự cho cha ta, rồi đưa ta về Lưu Hà Tông.
Chỉ trong vòng ba năm, ta đã Trúc Cơ.
Tháng đó, ông ấy do dự, cứ lén lút nhìn ta.
Cuối cùng cũng mở lời: "Lưu Hà Tông chỉ là một tông môn nhỏ, ta dựa vào bí phương độc môn của rượu Lưu Hà gia truyền, mới nhận được một chút chiếu cố của tiên nhân thượng giới, tài nguyên tu luyện thật sự không được dồi dào."
"Chỉ cần con bằng lòng, tháng sau có Đại hội Tiên Môn, ta có thể tiến cử con bái nhập Cửu Linh Sơn, đó là tông môn lớn nhất hạ giới. Con cũng đừng cảm thấy không nỡ rời sư phụ..."
Ta gật đầu: "Được ạ."
Ông ấy ngẩn người, những lời chưa nói ra bị nghẹn lại trong cổ họng.
Nửa đêm hôm đó, tứ sư huynh đến tìm ta.
"Tiểu sư muội, sư phụ đã uống hết nửa bình rượu Lưu Hà mà ông ấy giấu từ năm ngoái, bây giờ đang ôm tam sư huynh khóc lóc thảm thiết, muội mau đến xem đi!"
Khi ta chạy đến, ông ấy đang ôm tam sư huynh khóc, nước mắt nước mũi dính đầy tay áo tam sư huynh:
"Ta sợ con bé lưu luyến sư môn, còn chuẩn bị một tràng dài để khuyên nhủ nó, ai ngờ con bé này lại đồng ý ngay lập tức hu hu hu..."
Tam sư huynh nổi gân xanh trên trán: "Sư phụ, người bình tĩnh lại đi. Người vốn muốn con bé có nơi tốt hơn để đi, bây giờ nó đồng ý rồi, chẳng phải là chuyện tốt sao?"
"Không thể nói như vậy..."
"Ai nói ta đồng ý?" Ta lên tiếng.
Hai người bên kia như bị điểm huyệt, bất động tại chỗ.
Ta ôm kiếm, nhìn bọn họ.
"Cố ý nói như vậy, trêu người thôi."
Sư phụ vốn đã không lớn tuổi, cứ thế vừa khóc vừa ngơ ngác nhìn ta.
"Ta không đi đâu cả, cứ ở lại Lưu Hà Tông, rất tốt."
Ta vừa nói, vừa đột nhiên cười,
"Hơn nữa, dáng vẻ sư phụ khóc trông thật đáng thương."
Ông ấy tức muốn chết, ngày hôm sau liền bắt đầu nuôi râu, nói muốn lấy lại uy nghiêm của trưởng bối trước mặt ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!