Chương 9: Ma vương

Trên sa trường lầy lội, một thân ảnh cô độc đang ra sức chạy.

Nàng để trần hai chân chạy trên đường băng được lót bởi xỉ than, trên thân thể còn mang theo bộ giáp nặng mấy mươi cân (*), việc như vậy sớm đã không còn nằm trong phạm trù huấn luyện mà đã là một hình phạt.

Đường được lót bởi xỉ than sau khi được phun nước tuy rằng không bị rữa lật nhưng lại là đám bùn bã đầy ác ý, đôi chân trần vốn dĩ bóng loáng xinh đẹp giờ khắc này đã toàn là vết thương.

Mỗi lần chạy mấy trăm mét, thân ảnh mảnh khảnh kia thường sẽ ngã một lần, khắp người nàng phủ đầy thương tích cùng vết bẩn, dầy vậy, thiếu nữ vẫn tiếp tục cố gắng kéo lấy thân thể, tưởng muốn tiếp tục chạy về phía trước, sau đó…

Lại ngã lần nữa…

Máu từ đôi chân chảy xuống tạo thành một vệt máu trên đường, kéo dài hướng thẳng về phía trước…

Thế nhưng đối với cá nhân nàng, những vết thương hay ố bẩn trên người không là cái gì, những ánh mắt nhìn chằm chặp xung quanh mới là thứ khiến nàng thống khổ nhất.

Trong số những người qua lại, có kẻ đã lộ vẻ bất nhẫn, thế nhưng cuối cùng vẫn không có ai ngăn trở.

Bởi vì nơi này là pháp viện tối cao thành Sulfur, tại trong mắt các thị dân, nơi này là nơi thần thánh và công chính nhất. Có người chịu phạt, hiển nhiên có tội hành tương ứng.

Còn tại rìa đường băng, hai tên quan toà mặc pháp bào đeo mặt nạ đang vừa đi vừa thì thầm to nhỏ.

"Đó không phải là Diana, đội trưởng thành quản sao? Vì sao lại phải chạy ở đây, chân trần áo đơn, lại còn mặc trọng giáp, hình như đang bị phạt thì phải."

"Vô Miên giả đại nhân sáng nay phân phó đi tưới nước trên đường băng, có vẻ là chuẩn bị cho vị này đây."

"Nàng làm gì?"

"Mấy ngày trước đại đội thành quản tự tiện hành động đó còn gì? Không báo cáo lên cấp trên, tự tiện mở một đợt hành động vây quét, sau đó hình như bị Vô Miên giả đại nhân bắt quả tang."

"Tự tiện hành động? Đó không phải tội lớn sao? Xử phạt thấp nhất cũng là trục xuất… À, ta hiểu rồi!"

"Chắc là thấy phán trục xuất toàn thể thì nặng quá, thế nhưng không thể không phạt. Cho nên mấy ngày nay vị nữ sĩ này đến bổ sung thủ tục cho đầy đủ nhưng đại nhân đều không tiếp, mãi đến hôm nay mới cho goi, tiện thể "thuận miệng" nói thêm một câu muốn nhìn đại đội thành quản huấn luyện chạy việt dã. Thế là, vị nữ sĩ này liền tự giác đi chạy."

"Ừ đúng! Nếu xử theo trình tự rồi đưa cho pháp đình giải quyết, cơ cấu bạo lực tự tiện hành động ít nhất cũng bị phán trục xuất, thế thì nặng quá rồi, còn nếu không phạt thì sau này thể nào cũng có người noi theo, sau này muốn phạt cũng có người việc cớ cãi lại."

"Đúng, đúng, phương thức xử lí tốt nhất có lẽ là như thế này, trước tiên xử lí lạnh mấy ngày, để các nàng tự kiểm điểm và nhận ra tính chất nghiêm trọng của vụ việc, sau đó để họ "tự giác" chịu phạt, lấy đó làm tấm gương răn đe người khác. Luật là chết, người là sống, cách này vừa không xử quá nặng, cũng không để người có tội trốn thoạt, lại bảo vệ được uy nghiêm của luật pháp, sự nắm bắt điểm cân bằng trong cách xử lí này xứng đáng để người ta học tập, Vô Miên giả đại nhân thật là lợi hại."

"Được rồi, chúng ta tốt nhất vẫn nên đi nhanh lên, ta cảm giác đại nhân hẳn đang quan sát chỗ này, nếu không cẩn thận tỏ ra lười biếng trước mặt ngài thì nguy to,"

Hai người nhanh chóng rời đi, hiện tại đã đến giờ thay ca, là kẻ mặc pháp bào, họ cũng có vụ án cần xét xử.

Lỗ tai của ám tinh linh rất linh mẫn. những lời nghị luận của hai vị quan toà không tránh thoát khỏi lỗ tai của Diana, vì vậy, nàng khẽ cắn môi, tiếp tục cố gắng đứng lên lần nữa, lảo đà lảo đảo nâng bộ giáp mấy chục cân lên, tiếp tục chịu phạt.

Cách đó không xa, tại đỉnh nhọn của một toà tháp, trong văn phòng của Vô Miên giả, tên chấp pháp giả tối cao vô lương lại đang dùng tâm tình thưởng thức cảnh đẹp quan sát bên này.

Đúng thế, không phải quản thúc tội nhân chịu phạt, mà là thưởng thức cảnh đẹp…

"Đúng là khi mặc trên người chiếc áo đơn ướt át, vóc người của một mĩ nữ mới lộ ra hoàn toàn, bùn bẩn lại càng khiến thân thể đầy tính vận động ấy tăng thêm nhục cảm, lần sau, mặc kệ những tên gia hoả kia phản đối thế nào! Ta nhất định phải đưa mĩ nữ té hố bùn trở thành hạng mục thi đấu thể thao chính thức!"

Đặt chiếc kính viễn vọng xuống, ta bắt đầu tự hỏi tỉ lệ chính sách này được thông qua.

Còn chuyện xử phạt với tôn nghiêm của luật pháp, khà khà, nó quan trọng thế sao???

"Tuy hôi nghị của mấy lão già kia có lẽ không cho phép, thế nhưng ta đặc cách phê chuẩn!!"

Kẻ đang ngắm cảnh cùng ta là một tên trung niên với khuôn mặt cười rất dâm, tuy diện mạo hắn khá bất phám, thế nhưng lại luôn có cảm giác mệt nhọc toát ra từ cốt tuỷ của hắn.

Giáp nhẹ đỏ hồng, cự kiếm màu rực lửa, mái tóc đỏ như thể đang rực cháy, cả người hắn hệt như một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt. Cho dù đang ở trong một toà thành hoà bình, ấy vậy mà lúc nào hắn cũng mặc vũ trang. Điểm khác biệt duy nhất trên người hắn có lẽ là một thanh kiếm gãy màu bạc đeo bên eo.

"Phượng hoàng miền đông", "Kẻ bất tử"… hắn có một danh sách dài các ngoại hiệu vang dội, thế nhưng danh hiệu nhiều người biết nhất chắc có lẽ là thân phận anh hùng Hồng Liên kiếm thánh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!