Chương 7: Dắt chó đi dạo

"Okur, nửa tinh linh nửa orc, sát thủ thanh đồng giai, giết người vô số, đặc biệt thích săn giết ấu đồng, khi chấp hành một nhiệm vụ đặc biệt tại thành Sulfur thì bị thành quản bắt được, bị pháp viện thành Sulfur xử tù có áp dụng cực hình ba trăm bảy mươi sáu năm, không được phép ân xá. Chậc chậc."

Nhìn tư liệu, lại nhìn tên sát thủ trong lồng sắt, ta sách sách xưng kì, bán orc luôn là thứ hiếm thấy, nửa orc nửa tinh linh lại càng hiếm thấy.

"Vu yêu? Chờ, chờ, xin đừng giết ta, cũng đừng đem ta làm mẫu vâtj thí nghiệm. Ngươi có kẻ địch nào đó đúng không, ta có thể giải quyết bọn chúng giúp ngươi, tất cả miễn phí."

Khi phát hiện mình bị đưa đến trong tay một vu yêu, Okur lúc đầu cực kì kinh sợ, bởi lẽ vu yêu ít nhất cũng là người làm phép cấp truyền kì; thế nhưng, sau đó hắn lại an tâm phần nào, bởi vì vu yêu thuộc về trận doanh hỗn loạn. Đối với hắn, một kẻ thuộc trận doanh hỗn loạn dễ đối phó hơn nhiều so với đám quan toà miệng đầy chính khí và lũ thánh kị sĩ não teo eo nở, bởi lẽ những tên nguỵ quân tử thuộc trận doanh trật tự đó không biết rằng giao dịch và thoả hiệp là những sự tình mĩ diệu chừng nào.

Vậy nhưng lúc này, ta dùng biểu tình tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, từ ngục giam thành Sulfur đem hắn đến đây không phải tìm một kẻ đánh thuê.

Cánh tay xương xẩu đặt lên đầu tên bán orc, cho dù là tên sát thủ biến thái thập ác bất xá, độ ấm của thân thể người sống vẫn khiến người ta lưu luyến như cũ.

Chỉ có điều sắc mặt của đối phương có vẻ không được tốt, có vẻ vừa nhớ tới những truyền thuyết về các vu yêu – kẻ đùa bỡn thi thể và linh hồn. Khi cái cảm xúc băng lãnh đó truyền tới, sắc mặt hắn lại trắng bệch thêm mấy phần.

"… Thật thú vị, nguyên bản ta cho rằng ngươi chỉ là tên giết người bình thường, hoá ra lại là một tên chuyên hiến tế máu thịt cho ác ma, ngươi vậy mà dám dùng sinh mạng của các ấu đồng để giao dịch với đám ma quỷ dưới địa ngục, đổi về lấy tuổi thọ cùng lực lượng."

Quả nhiên, tuỳ theo ngôn ngữ của ta, những tiềm ý thức dơ bẩn ẩn núp trong kí ức hiện lên càng thêm rõ rệt, tiếp theo đó, là những kí ức khiến hắn sợ hãi.

"Nói cho ta, tiểu tử, ngươi sợ nhất điều gì?"

Phép thuật cấp bốn [độc tâm thuật] không phải phép thuật cao thâm gì, cũng không phải năng lực dùng tốt cho lắm, bởi lẽ [độc tâm thuật] chỉ đọc đến bộ phận thượng tầng của suy nghĩ trong khi những bí mật thường được cất rất sâu.

Tuy nhiên, ta tìm ra một chút kĩ xảo, biến [độc tâm thuật] trở thành một phép thuật có giá trị vượt xa cấp bậc của nó.

Não bộ loài người là một thứ rất thú vị, mỗi khi người ta càng tránh không muốn nghĩ đến điều gì, tiềm ý thức lại càng chủ động suy nghĩ đến điều đó.

Nếu ta hỏi một người: "Ngươi đang giấu giếm bí mật gì?", như vậy, người đó sẽ không tự chủ được bắt đầu tự hỏi rằng mình có bí mật gì cần ẩn tàng, chỉ một chốc lát đó, bí mật kia sẽ nổi lên mặt nước, mà ta, nhờ [độc tâm thuật], sẽ đem bóc trần nội dung hắn vừa tự hỏi rất dễ dàng.

"…Sợ hãi nhất thế mà là bị phát hiện thân phận chân thực. Ồ, thật khiến người ta tò mò, vậy thân phận của ngươi là gì?"

"Gian tế thành Caron phái tới? Thật thú vị nha.", tiếp theo, chỉ cần vài câu hỏi dò, ta liền rõ ràng toàn bộ.

Vận khí hôm nay thật tốt, vốn ban đầu chỉ muốn thay hai tên tù phạm để kiếm ác trị, sau đó vì rảnh quá nên đi dò xét một trong hai tên, ấy thế mà lại phát hiện hắn là gian tế thành khác phái tới.

Thành Caronstanpol, đại khái là thành thị gần thành Sulfur nhất ở dưới địa hạ thành, nhưng tất nhiên, so với sự phồn hoa của Sulfur, nhân khẩu và diện tích của Caronstanpol bé hơn rất nhiều.

Chủng tộc thống trị toà thành đó là gray dwarf và orc, thành chủ là một tên orc ngu si thờ phụng thần bạo chính Bane, sản nghiệp ngoại trừ mấy mỏ quáng còn tính ổn ra thì còn đâu tất cả đều không lên được mặt bàn.

Tên gian tế này được đối phương mướn tại thành Caron, nhiệm vụ chỉ đơn giản là thu thập tình báo, nhiều nhất chỉ có thể tính là kiêm chức, vậy nhưng điều này đã đủ để chứng minh thành Caron đang che giấu một chủ ý quỷ gì đó.

"Eliza?!?"

"Có!" Quả là một hầu gái xuất quỷ nhập thần, chỉ sau một giây nàng đã xuất hiện tại sau lưng ta.

"Tra khảo cẩn thận, ép khô tất cả bí mật của hắn, sau đó vứt một bản cho Margareth, cứ nói nếu nàng không quản ta sẽ vứt cho Adam quản."

Tại trong kí ức của ta, bắt được gian tế = có bí mật ngầm = tên đại nhân vật nào đó nổi lên dã tâm = chuỗi dài phiền toái = lao động công ích, không tiền lương!!!

Không có chỗ tốt để vét, chuyện phiền phức như thế ta không muốn quản, nếu đụng tới phải nhanh tay ném cho người vừa có khả năng lại có hứng thú. Ừm, quan hành chính Margareth vừa vặn là người như vậy, nàng nhất định sẽ tỉ mỉ làm rõ chân tướng.

Còn tên tù phạm này? Hắn được đưa đến đây liền thuyết minh đã là tội không thể tha, nếu đã tiến vào thì đừng nghĩ tiến ra làm gì.

"Phanh!"

Một tiếng động lớn vang lên, cả gian nhà đều đang rung chuyển một chút, sau đó tro bụi trên tấm lót trần nhà lan tràn xuống mặt đất dưới phòng giam.

Lũ tù phạm bị sặc lên, không ngừng ho khan, bộ xương của ta cũng phủ đầy một tầng màu xám, còn Eliza không biết bằng cách nào đã đoán được việc này từ trước, sớm chuẩn bị một cái khăn tay che miệng.

"Xem ra a Bảo đã không đợi được nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!