Rêu phát quang, loài thực vật vĩnh viễn an tĩnh nằm trên đỉnh nham thạch của địa hạ thế giới, thứ giúp con cháu của những kẻ bị trục xuất nhận được một chút quang minh.
Dạng thực vật này tại thế giới nào đó cũng từng có người nghiên cứu và phát triển, họ định kết hợp gene của rêu và đom đóm để thực hiện hiệp đồng hiện tượng sinh vật phát ánh sáng huỳnh quang và hiện tượng quang hợp của thực vật với nhau, tạo ra một vòng tuần hoàn năng lượng hao phí thấp, trở thành một hệ thống tự cấp tự túc và chiếu sáng vĩnh cửu.
Bản thân loài thực vật này có thể mở rộng ở những vùng quáng hay lòng đất kém ánh sáng, loại đèn diễn sinh từ nó cũng có thể ứng dụng trong cộng đồng, năng lượng từ nó cũng có thể góp phần cải thiện vấn đề nguồn năng lượng xã hội… Tuy nhiên, dù tương lai ứng dụng rất tốt đẹp nhưng độ khó thực hiện lại quá lớn, mà cho dù thực sự giải quyết được nan đề kĩ thuật, việc tổ hợp gene của thực vật với động vật liệu có sinh ra quái vật gì không cũng là chuyện đau đầu, cuối cùng, dự án vẫn chỉ đình chỉ ở quá trình lý luận.
Ta không ngờ rằng, cái dự án khoa học mang tính tham khảo ta từng xem trên tạp chí hồi đó lại trở thành sự thực ở nơi này, quả nhiên, dù khoa học kĩ thuật và ma pháp có lợi hại đến đâu thì vẫn luôn có hạn chế, chỉ có tiến hoá tự nhiên mới là vô cùng vô tận.
Nếu án theo những ghi chép và nghiên cứu của các hiền giả trên mặt đất, loại thực vật vừa phát quang lại vừa toả nhiệt quỷ dị này hẳn phải có một chuỗi danh tự học thuật cực dài, vậy nhưng ở địa hạ thế giới, nó được gọi với một cái tên không tương xứng với vẻ ngoài xấu xí của nó lắm – – hoa thái dương.
Mỗi một chỗ thành thị địa hạ thành đều bắt buộc phải được thiết trí tại nơi có hoa thái dương tụ tập và phát triển tươi tốt, còn nếu một vùng hoang dã mà lại có điều kiện như vậy ắt sẽ dẫn đến vô số hung thú chém giết tranh đoạt.
Thời cận đại, có một vị đại druid phát hiện phương thức gieo trồng hoa thái dương, từ đó quy mô của loài rêu phát quang này ở phía trên các thành thị dưới lòng đất có thể dễ dàng mở rộng, thế nhưng muốn tìm cái loại phi cầm và druid có thể bay vượt tầng mây tiếp cận biên giới nham thạch vẫn tốn rất nhiều chi phí.
Có lẽ cũng chỉ có những toà thành trọng yếu như Vitein mới có đủ tài lực để khiến khu vực hoa thái dương không ngừng mở rộng, khuếch đại phạm vi thành thị.
Lúc này, theo quang huy từ nơi xa dần dần thắp sáng, rất nhanh những thảm hoa thái dương trên trần nham bích cũng dần dần phát quang, một ngày mới cứ thế bắt đầu.
Vì vong linh không có khái niệm về từ mệt mỏi, ta không cần phải ngủ nghỉ để khôi phục sức lực, cũng vì thế ta mới mở một trò đùa, đặt danh hiệu của mình thành Vô Miên giả (người không ngủ).
Nhưng khi vong linh đạt đến tầng thứ của vong linh quân chủ, họ thường sẽ lấy lại thói quen ngủ nghỉ này, họ làm thế để khôi phục sự mệt mỏi trên tinh thần, việc tạm dừng cơ năng của thân thể cũng là phương pháp tốt để nhanh chóng khôi phục ma lực. Tuy nhiên trong lúc nhàn rỗi, ta từng làm một nghiên cứu rồi phát hiện một biện pháp càng tốt hơn để phục hồi ma lực mà không cần phải rơi vào trạng thái ngủ sâu không có chút cảnh giác với nguy hiểm nào.
Thông qua thí nghiệm, ta đưa ra một kết luận: không ít vong linh quân chủ tuân theo tập quán làm việc và nghỉ ngơi như người sống, họ có xu hướng khôi phục và hoàn thiện lại nhục thể của mình, thậm chí khôi phục cả vị giác và khứu giác, trên thực tế, đó chỉ là một loại bản năng đến từ linh hồn, sau đó nhục thể dựa theo bản năng ấy mà hướng tới và mô phỏng lại những công năng khi còn sống.
Bởi thế, những loại vong linh sinh vật nhân tạo như quái vật khâu ghép, cự nhân hài cốt… dù trở thành vong linh cao giai nắm giữ trí tuệ vẫn hoàn toàn không bắt chước các hành động và thói quen nhỏ của người sống.
Tuy nhiên, vì hiếu kì, sau đó ta lại làm một chút thực nghiệm nhỏ.
"Vong linh thường thướng chỉ là kết tinh của oán khí, dục vọng và thù hận, "không cam lòng chết đi như thế" cũng là một loại oán khí và dục vọng. Vậy nếu một vong linh nhân tạo thuần tuý có được dục vọng thì sẽ như thế nào? Chúng liệu có vì thứ dục vọng đơn thuần và mạnh mẽ trong linh hồn mà thu được sức mạnh cường đại không, như vậy, thử bắt đầu với đại biểu dục vọng ăn uống là "bạo thực" đi." (*)
Ta vốn chỉ định mô phỏng bảy nguyên tội làm bảy lần thí nghiệm hàng mẫu, nhưng đáng tiếc đến tận bây giờ bảy nguyên tội vẫn chưa hoàn thành toàn bộ, lại càng không thể nào lượng sản. Đó không phải do kết quả quá kém, ngược lại, kết quả còn tốt quá mức mong đợi.
Sản phẩm đầu tiên, "bạo thực giả" Adamn, trưởng tử của bảy tông tội, đồng thời cũng là quái vật khủng bố nhất từng xuất hiện trong lịch sử vong linh, sau đó, theo sự tiến bộ của ta đối với vong linh ma pháp, những nguyên tội sinh ra sau đó càng khủng bố, thậm chí có xu thế không thể khống chế.
Nếu cứ vậy tiếp tục, ta rất có thể giẫm vào vết xe đổ, kết hợp tri thức của hai thế giới tạo ra một quái vật huỷ diệt hết thảy, vì lẽ đó ta dừng tay.
"Hừ, ta thừa nhận ta không có chút thiên phú nào với ma pháp hệ nguyên tố, ma lực cộng minh gì gì đó cũng không học được, nhưng ma pháp vong linh ta nhìn qua là biết, thiên phú tạo vật mạnh đến nỗi chính mình còn sợ, quả nhiên ta là khoa học gia điên cuồng trời sinh, cực kì phù hợp với vai diễn huỷ diệt thế giới gì gì đó."
Một giấc mơ quá khứ hiếm hoi, sau khi thức tỉnh từ giấc ngủ say, ta liền bị tiếng vang dưới lầu hấp dẫn đến.
Tiếng luyện tập ồn ào và tiếng hô khẩu hiệu ngày trước đã không thấy bóng dáng, xem ra các thành quản đã dựa theo mệnh lệnh lên phố chấp pháp, nhưng lúc này vẫn có người đang sử dụng thao trường.
Vùng sân bãi không lớn lắm giờ đây đã chìm trong lửa và băng, thế nhưng vai chính trong lần giao phong này không chỉ là Eliza và Annie.
"Hàn băng tố hình: Liên nỗ pháo trận!"
Theo tiếng mệnh lệnh của Eliza, vài chục chiếc xe nỏ băng ở sau lưng nàng toàn bộ phóng đạn, tập trung xạ kích mục tiêu trên không trung.
Annie cũng nắm chặt thanh kiếm trong tay triệu hoán ra một đôi cánh lửa, lao lên như một thiên sứ hoả diễm, nỗ lực quấn quít đối phương.
Đáng tiếc, cho dù nàng nương theo động lực khi va chạm, đối phương chỉ cần nhẹ nhàng giơ một ngón tay là đủ để ngăn lại, thanh kiếm thần dưới ảnh hưởng của lực lượng khủng bố bị lệch sang một bên.
Chênh lệch thực lực quá lớn, thần kiếm dù sắc cũng không phá nổi lớp da của tiểu Hồng.
Lúc này, mấy chục thanh tên nỏ bằng băng cũng đã đánh tới mà tiểu Hồng vẫn không đem chúng đặt vào trong mắt, nàng chỉ lắc lắc đầu, tựa hồ khá bất mãn với biểu hiện của hậu bối.
"Rống!", nàng hét lớn một tiếng, cả Annie lẫn Eliza đột nhiên đình trệ động tác, trực tiếp bị sóng xung kích chấn động đến mức hoa mắt chóng mặt.
"Quá chậm, quá yếu. Các ngươi không làm được cái gì ra hồn, nguyên tố đề luyện không thuần, kĩ xảo giáp lá cà không tinh, phản ứng tránh né trì độn, nhịp bước tiến công rời rạc, cứ như thế mà còn muốn cùng ta so tài ư? Nằm mơ à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!