Chương 31: Tiểu phượng hoàng

Núi văn kiện cao hơn một mét chất đầy ba cái bàn làm việc, trong phòng lại nóng bức khó chịu, ấy thế nhưng tiểu nha đầu và hai trợ thủ của nàng vẫn phải đi đi lại lại bận rộn không ngừng.

Núi văn kiện che hết tầm mắt nên trong gian phòng chỉ nghe được tiếng bước chân chứ không thấy được bóng người nào, đó cũng là cảm giác đầu tiên của ta khi đi vào văn phòng thành chủ.

Tại một bên tường, các loại đồ chơi như kiếm trúc, chuồn chuồn tre, bàn cờ caro… rơi vãi đầy đất, bên trên đã phủ một lớp bụi xám, có vẻ lâu lắm rồi Adam chưa trở lại đây lần nào.

Nói thật, có thể đem phủ thành chủ biến thành phòng trưng bày nghệ thuật và gian hàng đồ chơi như thế, hắn cũng đã tạo đủ sự khác biệt với tất cả các thành chủ khác ở địa hạ thành.

Annie đã cao đến mét bảy, đã thuộc loại rất cao trong nữ tính loài người, tuy nhiên lúc này nàng hệt như một đứa nhóc Gnome còn đi học tiểu học bị khoá cứng tại trên mặt bàn toàn sách với vở, nhìn từ chiều ngang căn bản không thấy người đâu.

Hai mắt của tiểu nha đầu đã hiện lên hai quầng đen như con gấu trúng nhưng vẫn miệt mài chiến đấu cùng đống văn kiện, chăm chú tới nỗi "cốt đầu thúc" đến rồi mà cũng không biết.

"Phương án tu sửa đoạn đường từ đại lộ thứ bảy đến đại lộ thứ chín bị hư hao trong rối loạn", "Ba kiến nghị về việc hoàn thành hệ thống thoát nước trước mùa mưa", "Dự thảo tạm thiết lập khu cư trú cho bốn chủng tộc mới xin vào thành"…

"Vô Miên giả đại nhân, đây là ý của Margareth đại nhân, đem tất cả văn kiện từ cấp B trở lên đưa cho Annie tiểu thư xem qua và đề lên ý kiến, sau đó Margareth đại nhân lại đề ý kiến cho ý kiến của nàng, cuối cùng lại đưa cho Annie để nàng định đoạt."

Nói cách khác, mỗi một phần văn kiện trước khi hoàn thành, Annie đều phải xử lí một lần, sau đó Margareth viết lên ý kiến của mình đối với phương thức xử lí, cuối cùng lại đem về cho Annie quyết định, đi đi lại lại hai lần.

Đây đúng là cách dạy kiểu bón cơm tận miệng, ta lặng lẽ thởi dài một hơi, xem ra Margareth thực sự định bỏ gánh nên mới dùng phương pháp nhồi vịt dạy Annie, tính toán giúp nàng cấp tốc trưởng thành, một mình đảm đương sự vụ hành chính.

"Viện hành chính của các ngươi xử lí văn kiện vẫn luôn như vậy sao? Tất cả các văn kiện đều do Margareth tự thân xem xét và kí duyệt? Một người quyết định tất cả sự vụ?"

Nhận được câu trả lời đương nhiên của đối phương, lại nhìn đến số văn kiện khiến người tuyệt vọng trước mặt, ta nghẹn họng. Thành Sulfur có gần ba triệu nhân khẩu, số chính vụ mỗi ngày sinh ra là con số khổng lồ, thế mà còn từng cái đều xem? Ta đã hiểu vì sao suốt ngày đều không thấy Margareth đi ra ngoài, may mà nàng là bất hủ giả, có thể vĩnh viễn bảo trì tỉnh táo nên có thể chống đỡ được, thế nhưng…

"Không ai cảm thấy phương pháp xử lí chính vụ như vậy quá nguyên thuỷ sao, giống hệt mấy vị vua cổ đại, luôn luôn dựa vào kinh nghiệm và trí tuệ đưa ra phán đoán. Margareth là bất hủ giả còn có thể làm được, con người thì…"

Nhiều văn kiện như vậy chắc phải xét duyệt hai ngày may ra mới xong, nếu sau này toàn bộ mọi việc đều đưa cho thành chủ xử lí, e rằng Annie không còn thời gian tự do.

Ta muốn bồi dưỡng một thành chủ hợp lệ chứ không phải một nô lệ bị chính vụ đè sập, thế là, ta ho nhẹ một tiếng thông báo sự có mặt của mình.

"Annie, ngươi biết hành chính thực chất là cái gì không?"

Hành chính là cái gì? Để mọi người an cư lạc nghiệp? Để xã hội lý tưởng trở thành hiện thực? Để mọi chủng tộc chung sống hoà bình???

Không, không phức tạp đến thế, hành chính chỉ có thể dựa trên dàn giáo đã có sẵn liên tục vận hành, giấc mơ lý tưởng gì gì đó, đơn thuần dựa vào hành chính, cơ bản là không thể.

Nhưng hành chính cũng không đơn giản, một thiếu sót nhỏ cũng có thể khiến toàn bộ thành thị tê liệt, hiệu suất thấp kém sẽ khiến nhân dân cực kì bất mãn. Hành chính, luôn là thứ mà mọi thành trấn không thể khuyết thiếu.

"Làm thành chủ, ta… ta sẽ nỗ lực để tất cả mọi người sống thật tốt!"

"Tiểu nha đầu, đừng nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ hỏi ngươi hành chính thực chất là cái gì! Thôi quên đi, ta nói trực tiếp cho ngươi là được rồi, ngươi cũng cần nghỉ ngơi một chút!"

Ta kéo tiểu nha đầu sang một bên ngồi, gọi trợ lí mang trà đến.

Nét mặt tiểu nha đầu có chút uể oải, mái tóc đỏ lửa đã thiếu đi ánh sáng, cả người đều thiếu hụt tinh khí, ánh mắt thì né né tránh tránh tựa như đang lo ta mắng nàng.

Lắc lắc đầu, ta đã đoán được mọi chuyện là như thế nào, Margareth là một người nôn nóng lại có chủ nghĩa hoàn mĩ, nàng luôn dựa theo năng lực của mình để bố trí nhiệm vụ cho cấp dưới.

"Ta làm được thì sao ngươi không làm được?", "Đừng viện lí do, "nếu như" và "giả sử" đều là vô nghĩa!", những lời vừa rồi luôn treo ở cửa miệng của nàng, thế nhưng nàng lại không thử suy xét một chút, người thường có thể so sánh với một thư viện di động kiêm bất hủ giả vĩnh viễn không cần nghỉ ngơi sao?

Là đệ tử của Adam, thiên phú "ẩu đả" của Annie rất xuất sắc, tuy nhiên xét phương diện trí lực… ai chả biết, chơi chiến sĩ ngươi thêm trí lực cao làm cái gì, tên tiểu tử Adam kia trí lực mới có 9, kém cả người bình thường (trí lực trung bình của nhân loại là 10), hắn không phải sống rất vui vẻ sao. Annie so với nghĩa phụ của mình mạnh hơn nhiều, trí lực lên đến 11, dù thế nếu Margareth cứ bắt nàng làm theo tiêu chuẩn trí lực 26 thì sao làm nổi, thậm chí cắt một nửa xuống thành tiêu chuẩn trí lực 13 đã đủ bức tử con người ta rồi.

Không hiểu sao, ta có vẻ đã hiểu vì sao viện hành chính trở thành "cơ quan một người", có lẽ nàng không nhìn được những thủ hạ cấp dưới "trí lực kém" và "tay chân trì độn", đem tất cả công việc tự làm, sau đó quen rồi, dứt khoát không để người khác động vào.

Loại người như vậy tại viễn cổ đảm bảo có danh hiền vương, thế nhưng chỉ cần bọn hắn chết, gánh nặng sẽ khiến kẻ thừa kế rất khó chịu đựng, ngươi không thể hi vọng con cái cháu chắt chút chít tất cả đều là hiền vương trí tuệ kinh người đi…

"Haizz, không hổ là bất hủ giả, làm đến thế mà vẫn không mệt chết. Annie, Margareth chắc vừa giáo huấn ngươi chứ gì? Đừng lo, yên tâm đi, những phương thức dạy dỗ của nàng đều không đáng tin, đến Eliza và Culler đều suýt bị nàng chỉnh chết, pháp sư còn như vậy nữa là."

Nghe lời an ủi của ta, thiếu nữ ngược lại bắt đầu khóc nức nở, gắng sức lắc lắc đầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!