"Thiếu gia, người mau dậy đi, thiếu phi nhân chưa mất. Có người nhìn thấy thiếu phu nhân ngoài ngoại ô ạ."
Giọng nói làm hắn tỉnh giấc, lao nhanh ra phía cửa.
Cửa mở ra, Đông Thiên Hoàng túm cổ áo anh ta.
Đôi mắt đỏ âu giọng nói lớn.
"Ngươi nói gì, cô ấy chưa mất. Thật sao? Vợ tôi chưa mất thật sao?"
Vừa nói hắn vừa cười lớn.
Trông hắn lúc này giống như 1 tên điên.
Đôi mắt trợn lên, bên trong là những tia máu đỏ.
Miệng cười lớn, cánh tay đã sớm nổi lên.
Đầu tóc thì bù xù.
Khiến người khác nhìn vào phải khiếp sợ.
"Nói, nói lại lần nữa. Điều ngươi nói là thật sao? Ngươi không lừa ta phải không?"
"V… a… vâng ạ." Giọng nói hoảng sợ.
"Tốt… tốt… cho người chuẩn bị xe. Đến đón thiếu phu nhân về."
Hắn nói rồi, chạy về phòng mình tắm rửa.
Từ hôm qua đến giờ hắn vẫn chưa tắm, trên người hắn nồng nặc mùi rượu.
Khoảng 30 phút sau, chiếc xe sang trọng lăn bánh khỏi khu biệt thự.
Đến ngoại ô thành phố P này.
Ngồi trên xe, lòng hắn đầy lo lắng.
Hắn không biết đối mặt với cô như thế nào, cũng không biết nói gì khi gặp cô.
Hắn muốn cô về bên hắn, giao nữa đời còn lại cho hắn.
Hắn sẽ quan tâm, chăm sóc cô.
Bảo vệ cô, sẽ không làm cô khóc.
Tây cả những điều đó hắn hứa với lòng phải làm thật tốt.
Nhưng điều quan trọng lúc này, hắn không biết phải làm sao để cô chịu theo hắn về.
Phải nói những lời nói gì đây.
Nói những lời nói gì để cô hiểu tâm trạng hắn lúc này.
Hắn muốn gặp cô nó với cô câu nói "Anh nhớ em.
"nhưng nghĩ lại bản thân hắn làm gì có tư cách để nói lời đó chứ. Chính hắn đã làm cô đau, làm cô khóc khiến cô phải chọn cách ra đi để buông bỏ nỗi đau, tình cảm này. Bỗng nhiên, từ tận đáy lòng của hắn, dâng lên cảm giác bất an. Chợt hắn nhớ đến câu nói từ một quyển sách"Trên trái đất này mọi vật đều có sự thay đổi của nó.
Lòng người cũng vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!