Chương 48: Sự Thật Hai Năm Trước

Câu nói vừa dứt, anh tắt máy, trên miệng vẫn còn nở nụ cười.

Nụ cười bí ẩn, giọng nói sắc lạnh anh vang lên.

"Đông Thiên Hoàng, anh nên trả giá rồi."

Nói xong anh ta lăn bánh, rời khỏi nơi đây.

*Bảy giờ tối nhà Diệp gia.

Căn biệt thự rộng lớn sáng rực ánh đèn, tiếng nói chuyện nhộn nhịp của người hầu, tiếng nói vui đùa của ông bà Diệp làm cho bầu không khí thêm náo nhiệt.

Nhưng ở một nơi nào đó trong biệt thự lại chìm trong bóng tối, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.

Tại gốc cây cổ thụ, có người đàn ông ngồi trên xích đu, tay cầm điếu thuốc nhà nhã hút một hơi.

Làn khói trắng nhẹ nhàng bay bỗng trong không trung.

Dưới ánh trăng, người đàn ông càng thêm sáng chói, tóc rối loạn, không theo trật tự, cả người mặc bồ đồ thể thao thoải mái, thể hiện sự lười biếng của anh.

Diệp Thanh Họa vừa hút thuốc, vừa ngước nhìn trời cao, nhìn anh thật thoải mái, không muộn phiền nhưng trong lòng anh lúc này lại rối bời, hỗn độn.

Anh đã suy nghĩ rất nhiều về mối qua hệ của cả hai.

Anh không biết mình có nên bày tỏ với cô không, hay nên giữ im lặng.

Cô xem anh là gì? Là anh trai sao?

Nghĩ đến đây anh không khỏi nở nụ cười chua xót.

Anh yêu cô đến thế nhưng cô chỉ xem anh là anh trai.

Ha… thật… đau mà.

Bỗng từ phía sau có tiếng bước chân truyền tới, không quay đầu anh cũng biết là ai đến.

Lòng anh lúc này còn nặng hơn.

Yên Nhi đi tới phía anh, nhưng không đến cạnh anh chỉ đứng phía sau lưng cách 5 bước chân, cúi đầu nói.

"Anh… em đến rồi."

"Ừ.

"âm thanh từ cổ họng Diệp Thanh Họa truyền ra. Bầu không khí lại rơi vào tĩnh lặng, không một ai nói gì cho đến khi Thanh Họa lên tiếng hỏi."Nói đi, sao đứng im vậy."

"Anh… em…

"cô ậm ờ không biết nói thế nào. Nghe giọng cô, anh cũng đoán ra được nguyên nhân vì sao cô ậm ờ. Nhếch môi một cái, anh nói."Nói từ chuyện em bị truy sát."

"Vâng… chuyện xảy ra 2 năm trước. Ngày em rời khỏi Đông gia, vốn dĩ đang trên đường về nhà thì bất chợt em bị một đám người truy sát, họ đuổi theo chiếc taxi em ngồi rồi chèn ép xe em vào lề. Xe vừa lái vào lề đường, họ đã xông vào bắt em đi. Em bị bọn chúng bị mắt không xác định được phương hướng, không biết bao lâu bọn chúng lại kéo em xuống một con hẻm hẻo lánh, không một bóng người. Lúc này, một trong máy gả đó mở bịch mắt em ra, bọn chúng nói…"

"Cô em, xinh đẹp thật nhưng tiếc là mạng không thể giữ." một gả trong số đám kia nói.

"Đây là đâu? Ai sai các người bắt ta?" giọng cô run run hỏi.

"Haha… một người mà cô cũng biết."

"Ai?."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!