Một người đang chết lạnh tại cảng biển thì phía bên đây, một người đàn ông đang ngồi trong cá phòng tối, quay lưng về phía khung cửa kính phía sau lưng ngắm ánh trăng.
Trăng đêm nay rất đẹp, trăng sáng lại tròn trời đêm lại nhiều sao nhưng tiếc là vẫn có một số người không thể hưởng thụ cảnh đêm này.
"Tốt. Chúng ta, đợi xem kịch thôi." giọng nói thản nhiên mắt ngước nhìn bầu trời đêm.
Bến cảng lúc này, Đông Thiên Hoàng cả người sửng lại, mắt mở to nhìn cảnh vật phía trước.
Một cô gái với mái tóc dài ngang lưng, đang ôm chầm lấy 1 người đàn ông.
Dường như cả hai… cả hai hôn nhau dưới bầu trời đêm sáng, đầy sao.
Nhìn họ thật hạnh phúc.
Anh nhìn cảnh tình trước mắt, tim thất lại chợt nhớ đến lời cô nói ở bệnh viện.
"Yên Nhi, người đàn ông đó là ai." giọng anh khàn khàn lèm theo nỗi lo lắng hỏi cô.
"Bạn trai tôi." giọng nói thản nhiên, như đang giới thiệu về người mình yêu quý.
Anh nhận ra trong giọng nói của cô chứa chan rất nhiều tình yêu thương dành cho nam nhân đó.
Lúc đó anh như đã chết khi nghe xong câu nói của cô.
Cứ tưởng cô chỉ đang chọc tức anh, nhưng hôm nay chứng kiến cảnh này anh đã nhận ra 1 điều.
Anh đã quá muộn khi biết mình sai, hối lỗi, đã quá muộn để bắt đầu lại từ đầu.
Cũng đã quá muộn cho mọi thứ trở về.
Có lẽ lúc này, ý chí kiên cường muốn theo đuổi cô đã dần dần sụp đổ.
Nhìn cô hạnh phúc anh sẽ vui mặc dù cũng rất đau.
Nhưng ít ra người đàn ông đó lại mang hạnh phúc, hy vọng đến cho cô, chứ không phải như anh chỉ mang lại nỗi đau thể xác lẫn tinh thần.
Hốc mắt anh ửng đỏ, không biết vì gió thổi to khiến mắt không chịu được hay là do cảm giác từ trái tim đưa tới.
Lòng thắt lại đau từng cơn, một lần nữa, Đông tổng cao ngạo, lại phải cúi đầu xin lui.
Trợ lý Lục lúc này mới đi tới, nhìn anh thờ gấp
"Đông tổng, anh đi đâu vậy… tôi… tôi tìm anh nãi giờ."
Đáp lời anh là khoảng không gian trống vắng chỉ có tiếng gió rì rào, tiếng sóng biển đập vào đất liền.
Đông Thiên Hoàng không nói gì, lặng lẽ quay đầu rời đi.
Trả lại cho cặp tình nhân không gian hạnh phúc, ngọt ngào.
Con người rời đi nhận đắng cay, miệng anh cảm nhận được dư vị đắng nào đó kèm theo chút vị chua sau đó là chát đắng.
Thấy anh rời đi, Lục Ngạn khó hiểu rồi đi theo.
Cả quãng đường về bệnh viện, anh không nói tiếng nào.
Thần sắc trầm xuống, cắn chặt môi ngăn cơn đau thắt từ tim mang đến.
*Bệnh viện 2 giờ sáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!