Đêm ngày 15 tháng 10 năm 2013.
Tiểu khu Hoa Viên Thịnh Thế.
Tình hình trị an ở Hoa Viên Thịnh Thế quả nhiên giống với những gì Trình Giai miêu tả, khi Tề Đại Chí lái xe tiến vào cổng, phòng bảo vệ trống trơn, không biết tay bảo vệ đang ung dung tự tại ở chốn nào rồi.
Ánh đèn trước cổng và hai bên lối đi mù mờ, không một bóng người, cũng không một chiếc camera được lắp đặt.
Tề Đại Chí như lạc vào chốn không người, đi thẳng lên căn hộ mới mua của Trình Giai, lục từ trong chiếc túi xá. ch hàng hiệu của con bé ra chiếc chìa khóa phòng, lấy vạt áo lót tay, vặn mở cánh cửa xong, lại cởi giày, thay đôi dép lê của Trình Giai, sau đó dìu con bé vào giường ở buồng ngủ.
Xong xuôi, Tề Đại Chí thở hổn hà hổn hển, mồ hôi đầm đìa.
Cậu ta liếc mắt nhìn Trình Giai đang nằm bất tỉnh nhân sự trên giường, thở dài đằng đẵng, nghiến răng nói:
"Cậu sang bên kia rồi đừng có trách mình, [Người chế. t vì tiền, chim chế. t vì ăn], ai bảo cậu lại cho tôi một cơ hội tốt như thế? Cậu chế. t rồi, mọi người sẽ tưởng đó là tai nạn ngoài ý muốn, giống như mấy vụ lần trước thôi. Thực ra, bản chất là cậu tự tìm đến cái chế.t, mình chỉ giúp đẩy nhẹ một cái mà thôi. Sau khi cậu chế.t, Hoa Viên Thịnh Thế sẽ lại mang tiếng là chung cư có ma, mãi mãi không thể xoay mình được."
Cậu ta đi đôi dép lê của Trình Giai, tay lót một chiếc khăn bông lấy từ phòng tắm, bước đến bếp gas ở nhà bếp, cúi người xuống, tìm đến đầu nối giữa bình gas và bếp, sau đó vặn thật mạnh, căn phòng lập tức vang lên tiếng "xì xì
"của khí gas bị rò rỉ. Tề Đại Chí ngoái đầu nhìn Trình Giai, khuôn mặt nở một nụ cười quỷ dị:"Ngày mai khi bọn họ phát hiện ra th. i th. ể của cậu, sẽ tưởng là bếp gas tự rò rỉ giống hôm qua.
Tất cả đám người đó sẽ tin sái cổ, bất luận là ai bước chân vào Hoa Viên Thịnh Thế, đều khó thoát khỏi cái chế.t.
Hầy, mình làm vậy cũng vì ép buộc thôi, cái nghèo đáng sợ thật đấy.
Ai bảo bố mình không chịu tranh giành, để đoạt được cái ghế Bí thư Huyện ủy? Cậu an nghỉ nhé, có trách thì hãy trách cái xã hội tham lam, trái lẽ thường tình này."
Tề Đại Chí bịt mũi bước ra khỏi cửa, nghĩ một hồi lại quay vào, lấy một đôi dép lê trên giá giày của Trình Giai rồi đặt trước giường con bé, ngụy trang như thể con bé tự ngã xuống giường, sau đó mới ra khỏi cửa, thay đôi giày của mình.
Cậu ta thở phào một cái, ngoái đầu nhìn lại cánh cửa phòng đã khóa chặt, chuẩn bị yên tâm rời đi.
Đột nhiên cậu ta hoa mắt, hành lang vốn yên tĩnh đến đáng sợ bỗng lướt qua một bóng người, lao đến trước mặt cậu ta như một tia chớp, một người trong số đó nhanh chóng vặn ngược tay cậu ta lại, tra vào còng.
Mọi thứ diễn ra liền mạch, đến khi khoanh tay chịu trói, Tề Đại Chí mới tỉnh dậy khỏi nỗi sợ hãi và kinh ngạc cực độ.
Cậu ta cố vùng vẫy, nhưng đôi tay khóa chặt vai cậu ta như một chiếc kìm sắt cứng cáp, ổn định, ghì đến đau cả xương, không thể cựa quậy được.
Cảm xúc tuyệt vọng bắt đầu lan ra, thể xá. c và tinh thần cậu ta đều bị sụp đổ trong thoáng chốc, đũng quần bỗng dưng nóng hổi, ẩm ướt
--- Thì ra cậu ta sợ đến đái ra quần rồi.
Tề Đại Chí ngẩng đầu lên quan sát thật kỹ, dưới ánh đèn hành lang mù mờ có thể nhận ra một vài gương mặt ở trước mắt, trong đó có Từ Đại Khánh và Phùng Khả Hân là cậu ta quen.
Vẫn còn một người đàn ông gầy hơn 30 tuổi, giống như chỉ huy, chắc là Thẩm Thư danh tiếng lẫy lừng, cậu ta đã từng xuất hiện trong chương trình pháp chế của Trình Giai nên Tề Đại Chí có chút ấn tượng.
Theo lời khai sau này của Tề Đại Chí, khi bị bắt cậu ta vừa cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng, bởi lúc đó cậu ta biết mình khó mà thoát khỏi án tử, vào khoảnh khắc đó cậu ta đã ngửi thấy mùi vị của tử thần, trong lòng trỗi lên một cảm giác thê lương vì mọi thứ đã kết thúc.
Có lẽ đây là cũng là tâm trạng của hầu hết những tên sát thủ số đỏ khi bị sa lưới chăng.
Cánh cửa sau lưng Tề Đại Chí bị đẩy ra, Trình Giai lúc này hai mắt đỏ au đang lấy tay bịt mũi, kéo lẹt xẹt đôi dép lê chạy ra ngoài, cay nghiệt đá vào Tề Đại Chí một cái, nói: "Đồ khốn nạn, đồ bội nghĩa, đến tôi mà cậu cũng nỡ xuống tay."
Vụ án đến đây được làm sáng tỏ.
Hoa Viên Thịnh Thế và Phúc Mãn Hoa Đình gần như được hoàn thành cùng lúc, với nhu cầu bất động sản có hạn ở huyện Đào Nguyên, ngay từ đầu hai bên đã xá. c định mối quan hệ anh chế. t
- tôi sống.
Vương Ngọc Mãn mua được đất thị trấn Đào Nguyên với giá một nửa, có trong tay ưu thế trời ban.
Mặc dù chung cư được xây dựng nguy nga tráng lệ, nhưng vẫn bán với giá bình dân, đó là điều mà Lý Chí Cương – chủ dự án Phúc Mãn Hoa Đình không thể so bì được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!