Chương 5: (Vô Đề)

Lan Đần làm việc năng quanh năm nên vóc người cao lớn khỏe mạnh, sức cũng lớn, đánh mấy cái thì Phạm Thị đã kêu thảm ngã xuống đất, không nhúc nhích nữa.

Hắn cũng không quan tâm Phạm Thị

sống hay chết, rút nắm tay về liền trở lại thành động vật nhỏ muốn được yêu thương, ôm chặt lấy Hạ Sơ Thất, vui vẻ cười toét miệng, muốn được khen.

"Thảo Nhi, ta đánh ả rồi. Muội đừng sợ, không sao rồi, không sao nữa đâu..." Thăm dò để tay vào động mạch chủ của Phạm Thị rồi, Hạ Sơ Thất liền yên lòng. "Ngốc không chứ! Nếu đánh chết ả thật, không sợ bị cho lên quan phủ hả?"

Lan Đần cúi đầu xuống, ồm ồm nói: "Ta không sợ, chỉ cần muội không chết thì ta chẳng sợ gì..." Thấy hắn rõ ràng rất sợ mà còn muốn bảo vệ mình, Hạ Sơ Thất vừa buồn cười vừa tức giận, trong lòng cũng ấm áp.

Nhưng nhìn Phạm Thị bị đánh vô cùng thê thảm, nàng lại đau đầu không biết nên giải quyết hậu quả thế nào. Trước mặt nàng có hai con đường, một sống, một chết.

Con đường thứ nhất là đường chết:

Nếu như Phạm Thị tỉnh lại, có người cha Huyện lệnh của ả, nàng và Lan Đần sẽ xong đời. Đường sống: Để Phạm Thị im lặng vĩnh viễn. Là người ai cũng sẽ chọn đường sống. Nhưng khi nhìn cái bụng bầu của ả ta, Hạ Sơ Thất lại không ra tay được.

Hạ Sơ Thất híp mắt suy nghĩ, rồi ngoắc tay với Lan Đần.

"Lan Đần, huynh làm cho ta hai việc này."

"Ừ.

"Lan Đần là đứa trẻ thật thà phúc hậu, ngoan ngoãn ghé đầu vào. Hạ Sơ Thất nhỏ giọng thì thầm mấy câu với hắn, Lan Đần lại chỉ nghiêng đầu ngây thơ nhìn nàng. Nàng phải cẩn thận nói lại lần nữa. Không ngờ hắn nghe hiểu rồi liền đầu lắc như trống bỏi."Cái trước thì được; cái thứ hai, không thể làm!

Thảo Nhi, tạm thẩm nương mà biết thì sẽ giận ta..."

Rơi vào đường cùng rồi, nàng đành nghiêm mặt.

"Huynh nghe lời tạm thẩm nương hay nghe lời ta?"

Lan Đần trước nay hơi sợ tam thẩm nương, nhưng chỉ nghĩ một lát rồi cũng gật đầu. "Ta... ta nghe theo muội." Lan Đần nghe lời khiêng Phạm Thị đặt lên giường, lén ra khỏi nhà bằng cửa sau.

Cũng may mấy gian nhà lá này tách riêng ra, lại ở gần cửa Tây đầu thôn, cách xa những thôn dân khác nên không bị ai phát hiện. Đợi khi hắn trở về, Hạ Sơ Thất cũng bận bịu đến nỗi cả người đầy mồ hôi, có điều cả người lại nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Nhưng đối với cái thế giới xa lạ này, nàng lại có nhiều thêm một cảm giác vô lực.

Cuộc sống thay đổi nhưng lòng người lại không đổi. Mặc kệ lòng người thế nào, nàng đều phải sống sót. "Lan Đần, tìm gì ăn đi!

". Lan Đần hoàn toàn không có ý thức nguy cơ nhiều về chuyện của Phạm Thị như nàng, chỉ cảm thấy mình sai rồi, cứ cúi gằm mặt ngẩn người. Nghe thấy lời nàng, hắn"ừ" một tiếng, quay đầu vào phòng tạm thẩm nương, đưa một miếng bánh nướng áp chảo đen sì cho nàng.

"Muội ăn đi... bánh nướng áp chảo ăn ngon!

"Hạ Sơ Thất áng chừng cái bánh này, cảm thấy rằng cũng nhức mỏi vô cùng. Nói là bánh nướng áp chảo, thực ra là tam thấm nương dùng cây ngải cứu và ít bột mì cho vào nồi sắt để nướng, không có một giọt dầu nào, chỉ cao cấp hơn lương khô nàng ăn ngày trước thôi. Cắn một miếng, bánh cứng đến nỗi nàng nhớ đến cái màn thầu to trong thùng nước gạo ở quân đội."Lan Đồn, từ nhỏ huynh đã ăn những thứ này sao?"

Lan Đần nghĩ rất lâu, nhướng mày, "Không, hồi nhỏ ta được ăn ngon lắm... sau đó thì mới ăn cái này.

"Hồi nhỏ? Hạ Sơ Thất sửng sốt. Người ở thôn Lưu Niên đa số đều họ Lan, nàng chỉ biết Lan Đần là do tam thẩm nương Liễu thị đưa từ nơi khác tới, đã ở đây mười năm. Tam thẩm nương chỉ kể với nàng việc bà đưa tên ngốc đi xin cơm, chứ chưa từng kể về quá khứ của bọn họ. Nhưng Lan Đần chưa bao giờ nói dối, hắn nói hồi nhỏ từng ăn ngon thì chắc chắn là thế."Á, răng của ông đây!"

Bị cây ngải cứu dắt vào răng, Hạ Sơ Thất bực bội rủa một tiếng, nuốt không trôi mà. Nàng để cái bánh xuống bàn bên giường, thất thần ngồi trên giường gỗ.

"Thảo Nhi, muội không ăn sao?" "Ăn không trôi!

"Có lẽ Lan Đần đói quá, nuốt nước miếng rồi cầm lấy cái bánh nướng nàng đã cắn dở lên ăn như hổ đói. Hạ Sơ Thật không thấy hắn nhai mấy mà đã nuốt hết đồ ăn xuống bụng rồi. Cuối cùng hắn lau miệng, lại nuốt nước miếng rồi cười ngây ngô."Ngon quá, bánh nướng áp chảo thật ngon!" Hạ Sơ Thất nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, đưa tay lên ngực, cẩn thận sờ "con hổ vàng" nàng thuận tay lấy được từ ngày hôm đó, cau mày hỏi: "Lan Đần, huynh muốn ăn thịt không?"

"Thịt?"

Cái bụng đúng lúc kêu lên "ùng ục". "Ơ, thịt ở đâu? Đã lâu rồi huynh chưa được ăn.

"Hạ Sơ Thất nghĩ đến miếng thịt kho tàu ba chỉ mềm mà không ngán, cho vào miệng liền tan, lại còn thơm nức mũi thì cũng nuốt nước bọt. Đã lâu không có cái cảm giác đói lả như vậy, tim Hạ Sơ Thất chua xót, nhưng hai đối mặt lại như phát ra ánh sáng."Lan Đần, ta nhất định sẽ để huynh có thịt ăn mỗi ngày."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!