Nhị Quỷ là một trong mười hai thị vệ bên cạnh Triệu Tôn, so với Trần Cảnh hướng nội thấy lại mưu mô giảo hoạt hơn. Thường những chuyện đầu trộm đuôi cướp này đều do y làm hết.
Vừa rồi Đông Phương Thanh Huyền dùng kế đánh nhau để thu hút sự chú ý của bọn họ khỏi cái "đám tang chiều muộn
"đi qua kia, nhưng sao giấu được người đa mưu túc trí2như Triệu Tôn chứ? Là một Thân vương, trước tập tục"người chết còn lớn hơn trời", hắn không thể mở quan tài nghiệm thi trước mặt dân chúng. Lỡ trong đó không có ai thì hắn sẽ phải gánh tiếng xấu "bất kính với người chết
". Vì thế, hắn không động vào quan tài kia ngay tại chỗ. Nếu không có gì ngoài ý muốn, lúc Triệu Tôn tương kế tựu kế giữ chân Đông Phương8Thanh Huyền, trong thời gian hắn quan tâm hắn ta"ngọc thể có bệnh
", thì đội đưa tang ra khỏi thành đã rơi vào tay Nhị Quỷ rồi. Chỉ chốc lát sau, một người có dáng cơ bắp, mặt đầy râu, mặc áo cà sa cũ quất ngựa từ cửa thành vọt vào. Yvừa xuống ngựa đã ôm quyền, vẻ mặt căng thẳng, trắng bệch, quỳ một gối xuống bẩm báo:"Gia, không tìm được."
Triệu6Tôn khẽ cau mày: "Không có?" "Vâng.
"Thấy vẻ mặt bình tĩnh của điện hạ đã trầm xuống lạnh như băng, tay đang ôm quyền của Nhị Quỷ khẽ run, nhưng giọng điệu vẫn coi là bình tĩnh: Nhị Quý phụng mệnh gia, dẫn mười mấy huynh đệ cải trang thành đám cướp đường, chặn đội ngũ đưa tang lại, nhưng không tìm thấy Sở Thất."
"Trong quan tài cũng không có?
"Giọng Triệu Tôn càng lạnh lẽo3khiến Nhị Quỷ nuốt nước miếng."Gia, những người đó là thôn dân Sùng Ninh, nói muốn đưa người chết chôn trong phần mộ tổ tiên ở thôn Kim Sa huyện Vọng Tùng.
Thuộc hạ cũng ép bọn họ mở nắp quan tài, nhưng bên trong quả thật chỉ có xác một cụ già, đã kiểm tra cẩn thận, quả thật không phải Sở Thất.
Nhị Quỷ cho rằng, Đông Phương Thanh Huyền làm việc không5dựa theo lẽ thường, lại không thể đột nhập vào tình báo của Cẩm Y Vệ, có lẽ hắn ta còn có kế khác.
"Triệu Tôn phất tay, nghiêm mặt,"Trần Cảnh." "Có thuộc hạ." "Theo dõi sát sao Đông Phương Thanh Huyền cho bổn vương." "Rõ.
"Trần Cảnh là cao thủ võ lâm bậc nhất đương thời, không thích quan trường, không mưu cầu danh lợi, nhưng trong lần tình cờ lại trở thành người của Triệu Tôn. Ưu điểm của người này là trung thành tuyệt đối, khuyết điểm là thi thoảng khiến người khác cảm thấy y không nhạy bén. Quất ngựa đi được hai bước, y lại quay về."Gia, chuyện của hôm nay đều do thuộc hạ bất cẩn, để Đông Phương Thanh Huyền tìm chỗ trống mà lách được.
"Triệu Tôn như có như không hơi nhếch môi, vẻ mặt không gợn sóng, nhưng ngón tay vuốt roi ngựa lại mạnh hơn mấy phần:"Không liên quan đến người.
Không sợ trộm đến, chỉ sợ trộm nhớ, là chuyện sớm muộn mà thôi.
"Trần Cảnh không hiểu nhưng cũng không hỏi tiếp, chỉ quất ngựa phi nhanh. Nhị Quỷ tự giác"làm việc bất cẩn" khẽ ngẩng đầu, kéo mạnh chòm râu khó chịu trên mặt xuống: "Gia, kế tiếp phải làm gì?". "Tiếp tục kiểm soát nghiêm các trạm gác trên đường, đặc biệt trong phạm vi mười dặm, cẩn thận lục soát."
Nhị Quỷ vội vàng hỏi: "Phạm vi mười dặm?" Triệu Tôn nói rất chậm, giọng điệu lạnh bằng: "Chắc chắn nàng ta sẽ để lại kí hiệu loại đó, dựa vào đó để điều tra"
"Vâng! Thuộc hạ làm ngay." Nhị Quỷ không hiểu gia nhà mình tại sao dám khẳng định như thế, nhưng y chỉ vâng, rồi đi thực thi.
Vẻ mặt Triệu Tôn vẫn ung dung bình thản như cũ, nhưng trong mắt lại có chút nghi ngờ.
Người của hắn đã mai phục ở những con đường phải đi qua, lại không buông tha đội người và ngựa có liên quan đến Cẩm Y Vệ, có thể nói ruồi bọ cũng không để lọt, sao có thể để một người sống sờ sờ qua trót lọt dưới mắt mình được.
Nghĩ vậy, hắn lại cau mày chặt hơn, đưa tay vào ngực. Trong ngực hắn là "bịt mắt
"do Sở Thất đặc chế hồi trước bị vứt trong phòng ở biệt viện. Thứ này được giấu sau cái bộ, trong phòng cũng có dấu vết của người từng ở. Lần theo dấu vết đó, ở lối rẽ ven đường đều tìm thấy biểu tượng chỉ đường giống"bịt mắt
"này. Sở Thất vẽ không rõ lắm, nhưng vẫn giống y hệt cái hắn đã từng thấy. Nếu vậy, người nhất định vẫn còn ở Sùng Ninh... Triệu tôn chợt nhíu mày, đột nhiên cao giọng hô một tiếng:"Nhị Quỷ, quay lại!" Dáng người gầy gầy cao cao hệt như con khỉ của Nhị Quỷ vừa vào tới cửa thành, nghe tiếng hô thì giật mình, vội vàng đánh ngựa phi lại. "Gia, ngài có gì dặn dò?
"Triệu Tôn nhìn y chằm chằm, lạnh lùng hỏi:"Lúc bật nắp quan tài, ngươi có phát hiện gì dị thường không?
"Nhị Quỷ gãi đầu, do dự:"Dị thường?
Gia, thuộc hạ không phát hiện.
"Giọng điệu của Triệu Tôn nặng nề:"Cẩn thận nhớ lại.
"Nhị Quỷ ngẫm nghĩ, tròng mắt xoay vòng, đột nhiên vô gáy mình."Có. Gia, lúc đó thuộc hạ thấy, mặc dù thoáng nhìn thì cỗ quan tài kia ẩm thấp cũ rích, nhưng được tạo thành từ gỗ cứng quân sắt lá, còn nhìn quần áo trang sức của người đưa tang thì không giống như người có loại quan tài này.
Nhưng hiếu kính cha mẹ là chuyện thường tình, cũng có người lo tang cho mẹ mà tán gia bại sản, nên thuộc hạ, thuộc hạ liền..." "Ngu xuẩn!". Triệu Tôn vỗ đầu ngựa, liếc xéo y: "Đi trước dẫn đường, đuổi theo!" "Gia, ngài cũng muốn đi ạ?
"Nhị Quỷ chưa kịp suy nghĩ kĩ càng, Triệu Tôn đã phi ngựa đi xa."Bổn vương muốn tự mình xem thử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!