Cơn mưa ngoài trời càng lúc càng lớn, như thể không có dấu hiệu ngừng.
- Cũng chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Hạ Sơ Thất mơ màng sắp ngủ.
Lúc này, Đông Phương Thanh Huyền mới bước vào phòng2lần thứ hai.
"Xem chừng mưa sẽ không tạnh đầu, chúng ta nên khởi hành thôi."
"Đi đâu?" Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn ta một cái.
"Chỗ này quá đơn sơ, thiệt thòi cho ngươi quá. Bổn tọa sẽ đổi cho ngươi một nơi khác8rộng rãi hơn.
"Đông Phương Thanh Huyền vẫy tay một cái, liền có người kéo nàng dậy. Hạ Sơ Thất hét to,"Đợi đã, đợi đã, đời người có ba chuyện gấp. Đại đô đốc, có thể cho ta đi đại tiện đã được không?"
"Xin6cứ tự nhiên!"
Đông Phương Thanh Huyền chỉ chỉ về phía cái bố ở cạnh giường. "Như thể hình như không ổn lắm? Bị mọc lẹo mắt thì khó trị lắm đấy.
"Hạ Sơ Thất cười cười. Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, không3rõ cảm xúc, chỉ nói"Nhanh lên
", rồi dẫn người ra khỏi phòng. Hạ Sơ Thất không biết đây là nơi nào, nhìn ngó xung quanh, trừ bao đồ nội y nàng lấy từ tiệm may về thì không còn đồ vật nào khác.5Làm sao để lại kí hiệu cho người lần theo tìm nàng đây? Ngồi trên bộ, trong tiếng mưa rào rào như khóc, Hạ Sơ Thất chợt nảy ra một ý, khóe miệng nở một nụ cười nham hiểm. Nàng vừa sắp xếp ổn thỏa xong thì cửa phòng đã bị Đông Phương yêu nghiệt đẩy ra một cách không nể nang gì. Hạ Sơ Thất quát khẽ,"Ối!
Cái con người này! Nam nữ thụ thụ bất thân, không hiểu hay sao? Nhỡ ta vẫn chưa tè xong thì sao?
"Đông Phương Thanh Huyền chẳng buồn để ý đến nàng, chỉ cười cười lật tấm đệm trên giường ra, hai đầu ngón tay trắng nõn nhấc một chiếc quần lót, đưa lên trước mắt nhìn,"Thứ đồ thú vị như thế này, làm rơi rồi thì thật đáng tiếc.
"Hạ Sơ Thất cảm thấy hình ảnh Đông Phương yêu nghiệt cầm chiếc quần tam giác của con gái lên bình phẩm không chỉ không khiến người ta cảm thấy tục tĩu xấu xa, mà trái lại còn cho thấy sự phong lưu đa tình, như thể đang bình phẩm gối vàng vàng bạc, quả thật khiến người ta phải suy tư. Chỉ là tình cảnh này không phải lúc thích hợp để thưởng thức trai đẹp. Ho nhẹ một cái, Hạ Sơ Thất không hề lúng túng vì bị phát hiện, chỉ thoải mái châm chọc lại hắn ta,"Nếu Đại đô đốc thích cái quần lót này thì tặng ngài mặc vậy, nhất định sẽ mê hoặc hết đàn ông trong thiên hạ."
Dứt lời, nàng còn khoác bao y phục lên vai, sải bước ra ngoài, vẫy tay đầy hào phóng, "Không cần cảm ơn ta đâu.
"Nhưng vừa cất bước, tà áo đỏ rực như lửa đã lướt đến trước mặt, cả người nàng liền bị tóm chặt lấy. Chỉ bị kéo một cái, nàng đã nằm gọn trong lồng ngực hắn ta. Đông Phương Thanh Huyền cười mà như không cười. Hạ Sơ Thất theo phản xạ định thúc đầu gối về phía háng hắn ta một cái, nhưng hai chân lại bị hắn ta dễ dàng kẹp lại. Hắn ta cúi đầu, giọng nói mềm mại như nước mùa xuân chậm rãi cất lên."Thỏ con, ta đã nói ngươi không thể chạy thoát được đâu mà." Hạ Sơ Thất trừng mắt, "Ai nói ta muốn chạy? Đại đô đốc, ta chỉ muốn đi trước dẫn đường thôi."
"Vậy sao?"
"Đương nhiên. Này, có thể buông ta ra đã được không?"
"Được." Đông Phương Thanh Huyền nói rất chậm, rất dịu dàng, còn có ý cười ngọt thẩm tâm can người khác. Nhưng điều tiếp theo hắn làm lại điên rồ đến mức khiến Hạ Sơ Thất chỉ muốn xé nát cái khuôn mặt anh tuấn "làm màu" đấy ra, rồi ngâm với muối, treo lên tường làm mặt nạ.
"Như Phong, trói lại cho bổn tọa.
"Hạ Sơ Thất được trời phú cho bản tính cởi mở. Trong những tình huống bình thường, khóe môi nàng vẫn luôn hé cười, thể hiện tính tình lạc quan của nàng. Nhưng lúc này, nàng cắn chặt răng, thật sự hối hận đã không hạ độc chết hắn ta từ lúc còn ở trạm dịch."Quả nhiên súc sinh thì vẫn mãi là súc sinh. Dù có đẹp đến nhường nào đi nữa, thì vẫn là súc sinh!" Đông Phương Thanh Huyền chống cằm, nụ cười càng tươi hơn.
"Như Phong, nàng ta gào một câu thì chặt một ngón tay. Ngón tay không đủ, chặt đầu ngón chân cho ta." Quả là ứng với câu nói của Lan Đần, kiến chuyển nhà thì trời đổ mưa. Mây đen chất chứa mấy ngày liền, mưa một phát liền mưa rào lớn đến mức khốc liệt.
Hai ngày liên tiếp, trên đường ngập đầy những vũng nước. Nhưng xem chừng xe ngựa của Đông Phương Thanh Huyền không tầm thường, dù lội trong nước vẫn hết sức vững vàng.
Hai tay Hạ Sơ Thất bị trói chặt ra sau lưng, buộc trên thành xe ngựa.
Đông Phương Thanh Huyền lười biếng ngồi trước mặt nàng, tay cứ lau đi lau lại thanh đao Tú Xuân sáng bóng từng chém đầu người. Như thể đang đối xử với bảo bối trong lòng mình, hắn ta dùng một cái khăn lụa sạch sẽ mềm mại để lau từng chút một, lau đi lau lại.
Không hiểu tại sao, hắn ta càng lau, Hạ Sơ Thất lại càng cảm thấy như thể những vết máu từng in hằn trên thanh đao đó lại càng trở nên đậm hơn, nhìn tới mức trong lòng nàng trào lên từng cơn sợ hãi. "Đói rồi?
"Đông Phương Thanh Huyền lơ đễnh liếc nhìn nàng. Hạ Sơ Thất rất muốn lắc đầu khí khái, nhưng cái bụng của nàng lại không chịu phối hợp, sôi lên sùng sục, bán đứng nàng. Nàng cắn chặt răng, hung dữ lườm hắn ta một cái rồi co chân lại, vốn muốn hoạt động đối tay đã tê cứng một chút, nhưng sợi dây thừng ấy lại càng siết chặt hơn, khiến nàng đau đớn vô cùng, đành thở dài thườn thượt."Ta nói này Đại đô đốc, ngài thế này, ta thật sự rất khó phối hợp đấy biết không?
Dù cho ta có là phạm nhân thì cũng phải có một chút nhân quyền chứ? Ngài dựa vào đâu hả?"
"Nhân quyền?" Đông Phương Thanh Huyền ngắt lời nàng, ngón tay khẽ búng nhẹ lên chuôi đao Tú Xuân, vang lên một tiếng "keng" giòn tan, rồi mới từ tốn nói, "Cũng giống như Tấn Vương điện hạ đối xử với người sao?"
"Liên quan gì đến hắn?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!