Chương 7: (Vô Đề)

Hải Thành là một thành phố có ba mặt giáp biển, gió biển mặn chát cuốn theo hơi ẩm luồn vào tận cổ áo người.

Tôi nắm chặt vali đứng ở bến phà, nhìn ra mặt biển lấp lánh xa xa.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy biển cả.

"Ọe..." Dạ dày lại dâng lên cảm giác chua xót, tôi vịn lấy hàng rào rỉ sét nôn khan.

Chắc là đêm mưa hôm ấy quá mức buông thả, không lâu sau khi đến Hải Thành, tôi mới phát hiện mình mang thai.

Có lẽ là quá khao khát có một gia đình.

Sau khi do dự rất lâu, tôi vẫn quyết định giữ lại đứa bé này.

Trên TV trong quán tạp hóa đang chiếu tin tức tài chính về Cố Trầm Chu.

Gần đây trên TV khắp nơi đều có bóng dáng hắn.

Hôm nay thâu tóm khu đất mới, ngày mai khai phá kỹ thuật mới.

Đi kèm những tin vui sự nghiệp này, vĩnh viễn là "thiết lập nhân vật người chồng yêu vợ" của hắn.

Vì vị hôn thê hào phóng vung cả triệu tệ để đấu giá trang sức, hôn lễ xa hoa…

Tôi sờ bụng cười khổ, hóa ra tôi thật sự đã trở thành khúc nhạc dạo tầm thường nhất trong câu chuyện của nam nữ chính.

Có lẽ những bình luận kia cũng nghĩ như vậy: [Nữ phụ mang bầu bỏ trốn là muốn diễn khổ vì tình sao? Mau cút đi làm chất xúc tác cho nam nữ chính đi!]

[Cười c.h.ế. t mất, tưởng sinh ra thằng con hoang là có thể lên đời à? Cửa nhà họ Cố mở hướng nào còn không biết nữa.]

[Mấy người tưởng người ta không hám tiền, không ngờ người ta lại sợ cho ít quá, muốn đợi con sinh ra rồi vòi cục lớn!]

[Rõ ràng là nam chính không kiểm soát được nửa thân dưới, sao lại đổ hết cho nữ phụ?]

[Đúng đấy, nữ phụ nhặt nam chính về đâu có biết hắn là Cố Trầm Chu, sau khi biết thì chủ động rời đi rồi, mang thai chẳng lẽ không phải trách nhiệm của Cố Trầm Chu sao?]

[Ai bảo cô ta nhiều chuyện đi cứu nam chính? Không có cô ta xen vào, nữ chính đã sớm nhặt được nam chính rồi! Bắt đầu tình yêu ngọt ngào rồi

[Thương nữ chính quá, con của nữ phụ mà sinh ra, thì nữ chính sẽ biến thành mẹ kế!]

Sau khi mang thai, tôi không thể không lo lắng về tiền bạc.

May mắn thay, vào ngày tiền tiết kiệm cạn kiệt, tôi đã gặp bạn học thời thơ ấu ở chợ hải sản.

Anh ta mở một nhà nghỉ ở bờ biển, thiếu một người giúp việc.

Tôi cắn răng dốc những đồng tiền tiết kiệm cuối cùng vào đó.

Lúc không có việc gì tôi bưng khay đưa bữa sáng cho khách, nghe họ kể chuyện khắp nơi trên trời dưới biển.

Vào mùa du lịch cao điểm, ban ngày tôi ở quầy lễ tân đăng ký khách, buổi tối giúp cô bé trong cửa hàng thay ga trải giường cho phòng khách.

"Chị Thịnh Ý cứ ở đây nghỉ ngơi, tôi đi làm thủ tục nhận phòng."

Cái tên quen thuộc khiến tay tôi đang xoa bụng khẽ run lên.

Ngẩng đầu lên liền chạm phải đôi mắt ác độc của Thịnh Ý.

Cô ta mặc bộ vest Chanel, nhẫn kim cương dưới ánh nắng chói mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!