[Không nói gì khác, cái khả năng kiểm soát cơ thể của nam chính đúng là đỉnh của chóp! Nữ phụ này được hưởng phúc gì không biết!]
[Khóa CP c.h.ế. t tiệt!! Tổng giám đốc Cố cực phẩm thế này, muốn yêu thì không tới, muốn hẹn thì chẳng được! Hơi ghen tỵ với nữ phụ rồi đấy!]
[May mà nữ phụ chỉ như cỏ dại, không thì cái vụ cưỡng chế yêu này thật sự bị cô ta làm chủ cuộc chơi rồi!]
[Bạn ship bừa bãi thế chỉ tự hại mình thôi, tác dụng duy nhất của nữ phụ là chất xúc tác cho tình yêu của nam nữ chính!]
Cố Trầm Chu vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, chóp mũi cọ vào sau tai tôi, đầu ngón tay xuyên qua tấm chăn xoa bóp hông đang đau nhức của tôi.
"Nghỉ thêm lát nữa nhé?" Giọng hắn khàn khàn vì vừa ngủ dậy: "Hôm nay không cần dậy sớm."
Nếu là ngày thường, nhất định tôi sẽ cười đẩy hắn ra, rồi trêu chọc thêm vài câu.
Nhưng giờ phút này, nhìn chiếc vali trong góc, cổ họng tôi bỗng nghẹn lại: "Chỗ này... tôi đã trả phòng rồi."
Tôi nhìn chằm chằm vào những nếp gấp trên tấm thảm, cố gắng nói một cách bình thản: "Gần đây nhà có nhiều việc, tôi muốn đi ra ngoài. Anh..."
Chưa dứt lời, tôi đã bị hắn ấn chặt vào đầu giường.
Hắn chống tay bên cạnh tôi, ánh sáng trong mắt lấp lánh: "À ra là hôm nay chị muốn đi du lịch à... Vừa hay tôi cũng muốn nói với chị, lần này e là tôi không thể đi theo chị được rồi..."
Hắn nghiêng đầu cười, sợi tóc lướt qua chóp mũi tôi, ngón tay vẫn quyến luyến vuốt ve môi dưới của tôi: "Gần đây hình như tôi đã nhớ lại một vài chuyện về mình… Hình như tôi... hơi nhiều tiền."
"Tôi sẽ gia hạn chỗ này, đợi khi chị chơi đủ rồi về, tôi đảm bảo mọi chuyện đều sẽ được xử lý ổn thỏa, tôi sẽ đến đây đón chị về nhà mới của chúng ta!"
Khi hắn nói "nhà mới", giọng điệu đầy vẻ tin chắc không thể nghi ngờ.
Tôi sững sờ một lát, cho đến khi hắn cúi đầu cắn vào khóe môi tôi, tôi mới tìm lại được giọng nói, vội vàng đáp: "Được".
15
Khi máy bay cất cánh, tôi sờ vào sợi dây chuyền đỏ trên cổ mà ngẩn người.
Sáng nay, hắn ôm vali ra giở trò mè nheo, nhất quyết tháo một đoạn dây chuyền đeo n.g.ự. c nhét vào túi tôi.
Lúc này, mặt dây chuyền kim loại áp vào da như thể vẫn còn vương vấn hơi ấm của hắn.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn hắn gửi đến: "Chị đi đường cẩn thận, đến nơi báo bình an".
Vài ba chữ đơn giản nhưng lại như búa tạ giáng xuống tim tôi.
Bóng dáng thành phố ngoài cửa sổ dần thu nhỏ, khoảng cách giữa tôi và hắn cũng dần kéo dài.
Lòng tôi vô cùng nhẹ nhõm, hóa ra rời đi có thể đơn giản đến vậy, có lẽ hắn cũng đã mong chờ trò "chung sống giả dối" này kết thúc từ lâu.
Tôi rút thẻ sim điện thoại ra, ném vào thùng rác.
Mọi liên lạc với hắn cứ thế bị cắt đứt.
Bỗng nhớ lại lúc mới nhặt được hắn, ánh mắt đầu tiên hắn nhìn tôi khi tỉnh dậy, ngây ngô và đầy dựa dẫm khiến tim tôi mềm nhũn như nước mùa xuân.
Tôi nhắm mắt lại, tựa vào lưng ghế, tiếng động cơ gầm rú át đi nhịp tim.
Tôi hiểu rõ trong vở kịch này, tôi chỉ là một vai phụ nhạt nhòa.
Trong kịch bản của hắn mãi mãi có một nữ chính tỏa sáng.
Tạm biệt những buổi sớm chiều được hơi ấm đầu ngón tay sưởi ấm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!