Những bình luận dày đặc toàn là những lời đồng tình: [Nữ phụ nghe thấy rồi đúng không, cô ta biết nam chính là Cố Trầm Chu, vậy là tình tiết hạ thuốc sắp có rồi sao?]
[Nữ phụ coi nam chính là chó, bây giờ biết nam chính khôi phục trí nhớ rồi, chính mình sẽ biến thành chó l.i.ế. m của nam chính thôi!]
[Cười c.h.ế. t đi mất! Quả nhiên nữ chính mới là tình yêu đích thực, tặng cho nữ chính là dây chuyền kim cương, còn nữ phụ thì vài chiếc túi xách là tống khứ rồi!]
Tôi nhìn đống túi nằm trên đất, chỉ thấy cổ họng nghẹn lại, cảm giác chua xót dâng lên khóe mắt.
Tôi xoay người lao vào cầu thang thoát hiểm, đem những thứ vẫn còn vương hơi ấm của tôi quăng tất cả cho cô lao công.
Hóa ra tôi mới là thằng hề!
12
Tôi lang thang trên phố đến gần sáng mới trở về căn hộ.
Trong phòng khách, Cố Trầm Chu ngồi trước bàn ăn, trước mặt là một chiếc bánh kem dâu nhỏ nhắn.
Ánh đèn vàng vọt rọi xuống người hắn nhưng lại không thể sưởi ấm trái tim băng giá của tôi.
"Từ đâu ra vậy?" Tôi cởi giày ra, biết mà vẫn hỏi.
Không biết có phải vì căng thẳng không, đầu ngón tay hắn miết ra nếp nhăn trên khăn trải bàn, yết hầu chuyển động hai lần mới mềm mại nói: "Bán đồng hồ để đổi lấy."
Cổ tay hắn trống không, quả thật không còn chiếc Patek Philippe mà tôi nhặt được khi gặp hắn nữa.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem nhỏ trông có vẻ rẻ tiền này, rồi lại nhớ đến những lời mình nghe được ban ngày.
Chiếc đồng hồ mấy triệu đổi lấy một cái bánh kem.
Đúng là người có tiền, diễn kịch cũng chịu bỏ vốn lớn.
Đêm đến tôi tắm xong bước ra, hắn đang dựa vào khung cửa nhìn vào trong với đôi mắt ướt át.
Eo bụng săn chắc chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tóc còn ước.
"Chị vẫn không chịu để ý đến tôi sao?" Giọng hắn khàn khàn như cầu xin cũng như dụ dỗ: "Đã mấy ngày chúng ta không ngủ cùng nhau rồi."
Tôi khoanh chân ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào hắn.
Cái eo chó đực săn chắc đầy sức sống và khuôn mặt ưu tú này.
Không thể không nói, khuôn mặt của Cố Trầm Chu đúng là rất hợp gu thẩm mỹ của tôi.
"Đeo sợi dây có khóa đó vào."
Không thông minh thì không thông minh vậy, cứ vui vẻ trước đã.
Mắt hắn sáng lên, xoay người trở lại phòng như sợ tôi đổi ý vậy.
Khi trở ra, chiếc vòng cổ đã được đeo vào cổ hắn, viên đá quý nhỏ màu đỏ từ dưới cổ chia thành hai nhánh như dây hoa hồng quấn quýt.
Tôi vừa nắm chặt dây xích kéo về sau, hắn đã cúi xuống hôn.
Vừa vội vàng vừa hung dữ, cả người hắn hưng phấn tột độ.
Ngay khi hắn định đi xa hơn nữa, tôi dùng đầu gối chống vào n.g.ự. c hắn.
Lập tức biến khách thành chủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!